Trác Diễm Cơ đến cung Nguyệt Hân rồi lại mò về,cả đêm trằn trọc,mãi đến đầu sáng mới chợp mắt được một chút nên Lục Nương không nỡ đánh thức, cứ mặc cho nàng ngủ đến trưa.
Cung Nguyệt Hân cũng yên ắng như vậy,Hoàng thái phi cũngchưa hề rời khỏi phòng.Cung nữ và thái giám hầu hạ đều lấy làm lạ bởithường ngày chủ tử bọn họ dậy rất sớm,chưa ngày nào đến tận trưa vẫnngủ.Tuy vậy nhưng chẳng một ai dám tự ý bước chân vào ngoạ thất củaHoàng thái phi nếu chưa được cho phép.Cung nữ hầu cận của bà đứng đợingoài cửa đến gần nửa ngày mà vẫn chẳng thấy chủ nhân thức dậy bèn đánhbạo đẩy cửa bước vào:
-Hoàng thái phi nương nương,đã quá trưa rồi.
Cung nữ đó nhìn thấy người nằm đắp chăn cứ tưởng đang ngủ,ai dè khi lật chăn lên đã thấy cơ thể lạnh như băng, môi cũng tím tái, trên cổ và tay đầyvết thương.
-Á...á...aaaaa!!!!
Lục Nương mặt mày tái mét,hớt hải chạy đến điện Tử Trúc.
-Cửu Quận chúa đâu?
-Lục tỷ tỷ,người vẫn chưa dậy.
Nàng ta chẳng hỏi thêm câu nào đã xô cung nữ kia sang một bên,mở cửa phòng Diễm Cơ xông vào:
-Quận chúa !!!
-Lục Nương,ngươi thật ồn ào,ta còn chưa ngủ đủ giấc cơ mà.
Diễm Cơ biếng nhác rúc đầu vào trong chăn,cả người co lại thành một khốitròn giống như con sâu hoa mập mạp giữa giường trông rất buồn cười.Nàngkhông bận tâm mấy.Miễn là có thể ngủ thoải mái.Lục Nương biết tính nàng, nếu không trực tiếp đến dựng dậy thì đến mai chưa chắc đã gọi được nàng thức dậy.Nàng ta lật tung chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-han/2389626/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.