Chương trước
Chương sau
Phía bên phi thuyền nơi các chúng đệ tử hoàn tinh tông lánh nạn tránh cuộc chiến.

Đột nhiên có một vật thể lao thẳng vào phi thuyển khiến cho phía một căn phòng bị phá hủy, điều này đã khiến cho mọi người nơi đó bất ngờ chạy tới hóng hớt.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?!"

"Hình như là có một vật thể lao vào phi thuyền!"

"Mẹ nó, không phải là kẻ địch đâu đúng chứ!"

"Ngươi đừng có mà lôi ra cái miệng thúi lúc này!"

"Đừng có mà chen lấn, lão tử cũng muốn xem thử!"

Càng lúc, càng có nhiều đệ tử bu vào hơn, nhưng mà bọn họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định đối với căn phòng, chủ yếu việc này là để tránh việc bị giết một cách vô cớ nếu có chuyện không may.

Khi mà khói bụi từ căn phòng dần dần tan đi, để lại một căn phòng đầy vật liệu bị phá hủy và một người đang năm đó.

Và khi mà mọi người lại gần hơn để xem là ai thì phát hiện rằng đó là Minh Nguyên Hồng.

"Ôi trời, là Nguyên Hồng trưởng lão!"

"Vết thương nặng quá!"

"Còn ngây ra đó làm gì cơ chứ, mau mau đưa đi cấp cứu!"

"Phải phải!"



Quay lại phía hoàn tinh tông, lúc này mọi người đang nhìn vào chưởng quầy, nhất thời bọn họ lại không nghĩ rằng lại có thêm một cao thủ ở tông môn này ngoại trừ

Diêm Sinh La.

Ngay lúc đó, Hòa Thu Bách đã lao ra: "Tại hạ là Hòa Thu Bách, trưởng lão của minh kiếm tông, không biết quý danh của cao nhân đây là gì? Tại sao lại ở đây?"

Hòa Thu Bách tỏ vẻ cung kính đối với người trước mặt, dù sao thì đây cũng là người có tu vi cao hơn đối với bọn họ, cung kính cũng là điều dễ hiểu.

"Hừ, ta là Trương Thạch Đà, còn lí do tại sao ta lại ở đây ư? Đương nhiên vì ta là người ở đây rồi!" Trương Thạch Đà nói.

"Thì ra cao nhân đây là người của tông môn này, nhưng mà nếu đã là người của nơi này, cớ sao lại tới lúc này mới ra mặt cơ chứ?!" Hòa Thu Bách hỏi, trong lòng có chút khó hiểu.

"Chuyện của ta, cần các ngươi quan tâm tới sao!?" Trương Thạch Đà nói, kèm theo đó là một chút áp lực khiến cho bọn họ có phần sợ hãi, nhưng mà điều này cũng không khiến cho Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh thêm phần chấn động, vì bọn họ đã sớm dự đoán được tình hình này, và khi mà Trương Thạch Đà xuất hiện, cũng là khi mà bọn họ kiên định hơn đối với quyết định muốn tiêu diệt tông môn này, vì đây là cái gai trong mắt bọn họ, hơn nữa, có thêm một người cũng không làm lay chuyển được kế hoạch của bọn họ.

"Nếu đã là người của tông môn này, vậy thì chúng tôi cũng không phí lời thêm nữa, lên!!" Hòa Thu Bách hét lên, đồng loạt những trưởng lão của ba tông môn liền lao tới hội đồng Trương Thạch Đà, tất cả làm theo giống như một điều hiển nhiên, vì đây cũng là điều mà bọn họ đã bàn trước rồi!

Trương Thạch Đà thấy vậy thì cũng rất kinh ngạc, ông ta không ngờ rằng bọn họ lại có thể lao lên dễ dàng tới vậy, ban đầu ông ấy chỉ muốn tỏa ra chút áp lực để bọn họ biết khó mà lui, nhưng nếu tính theo tình hình này, thì có lẽ chuyện này đã không thể thực hiện được rồi.

"Các ngươi muốn cùng lao lên hội đồng lão già ta đây sao, vậy thì tới đi!" Trương Thạch Đà nói, cùng lúc lại lôi ra một đống phù văn trong ngươi ra và niệm chú.

"Tích lôi phù, khởi diệt sinh, hủy thiên diệt địa, tạo cấp chỉ luật lệnh, tới!"

Lời vừa dứt, cả 8 phù văn bay lên trên không trung, bên trong phù văn đột nhiên phóng ra những tia sét lao tới đánh liên tục khắp mọi nơi khiến cho ai nấy cũng phải chấn kinh.

"Đó là tích lôi phù, mau ngăn cản!" Hàn Lập Sinh lập tức hét lớn khiến cho ai nấy cũng phải tạo dựng một lớp bảo vệ.

Ngay lúc ấy, Trương Thạch Đà lại lôi ra thêm phù văn và tiếp tục niệm chú khiến cho những người đang cố phòng thủ lại thêm phen chấn động.



"Xoắn thạch phù, chỉ địa phân biến, hủy diệt sinh linh, đi!"

Trương Thạch Đà lập tức ném những tấm phù xuống dưới phía mặt đất, và khi mà những tấm phù chạm tới mặt đất thì chỉ trong chốc lát, những cột xoắn bằng thạch ngay lập tức từ dưới đất phóng lên với tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc, khiến cho nhiều người không đoán trước được, điều này lại khiến cho nhiều người ở chỗ đó bị thương vồ số.

"Chết tiệt, lão già đó mạnh quá!" Hàn Lập Sinh với vẻ mặt lo lắng nói.

Trương Thạch Đà lại được thêm một phần tự tin, bất giác nở một nụ cười có phần đáng sợ.

"Sao nào, ta chỉ mới tung ra chút phù chú, các ngươi lại không thể đỡ được rồi!"

Ngay lúc mà Trương Thạch Đà đang tự mãn, lại có một giọng nói hét lên: "Đừng lo lắng, hắn ta là phù tu, chắc chắn số lượng bùa có giới hạn, chúng ta hãy hợp lực mà tiến công!"

Lời vừa dứt, Trương Thạch Đà lại bất ngờ mà quay sang hướng giọng nói phát ra, bởi vì đã có người đã phát hiện ra điểm yếu của phù tu, và ông ấy biết rằng đó là Thủ Thiên Thạch đang hét lên.

Ngay khi ông ta biết rằng điểm yếu của mình bị phát hiện, bất giác ông ấy đã tặc lưỡi một cái: "Không ngờ rằng trong đám người các ngươi lại có người có chút hiểu biết đấy!"

Ngay khi ông ta nói vậy thì lại có hai trưởng lão của thiên hỏa tông lao tới: "Thiên Thạch trưởng lão nói đúng, ông ta là phù tu, chúng ta chỉ cần tiêu hao hết số lượng phù chú của ông ta thì có thể thắng chuyện này!"

"Chịu chết đi!"

Ngay khi Thủ Thiên Thạch nhìn thấy hai người đó lao lên thì lại hét lên: "Đổ ngu ngốc! Đừng có lao lên bất cần như vậy!"

Ngay khi Thủ Thiên Thạch hét lên thì Trương Thạch Đà đã lôi ra hai phù văn ném ra, ngay lập tức, trước ngực của hai trưởng lão đó đã có hai lỗ thủng trước ngực.

Lực bất tòng tâm, hai trưởng lão đó còn chưa kịp làm gì thì đã phải nằm xuống, mắt còn chưa kịp nhắm lại, đúng là một cái chết lãng nhách mà.

Ngay khi ném xong hai phù văn đó, Trương Thạch Đà lại mở miệng nói: "Các ngươi có thể tìm thấy điểm yếu của ta, rất tốt, nhưng mà trước khi các ngươi tiêu sạch được hết tất cả phù văn của ta, liệu sẽ có thêm bao nhiêu người chết đây!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.