Chương trước
Chương sau
Hai cánh tay của Hàn Thanh Quần đang nhuốm máu của Bông Sao Kim và Việt Hưng Đông, dòng máu cô đặc và đỏ tươi hiện nên trồng rất kinh dị.

Khi mà Bông Sao Kim và Việt Hưng Đông giơ tay lên và định ngăn chặn máu chảy cùng lúc cố gắng kéo cánh tay của Hàn Thanh Quân ra thì ngay trong chốc lát,

Hàn Thanh Quân đã ngay lập tức rút tay lại với tốc độ rất nhanh khiến cho cơ thể của cả hai người bị chấn động khiến cho cả hai dần mất đi ý thức.

Và đến khi cả hai hoàn toàn mất đi ý thức thì Bông Sao Kim và Việt Hưng Đông liền lập tức rơi xuống.

Sau khi cơ thể chạm đất thì cơ thể của cả hai người đã chảy ra một dòng máu đỏ lên mặt đất, khuôn mặt biến dạng, cơ thể không còn nhúc nhích, đến lúc này, mọi người đã xác định được rằng bọn họ đã chết.

Bạch Tiểu Hành và Hỏa Du Vân khi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cũng phải kinh ngạc mà định nói: "Ngươi..." nhưng chưa kịp nói thì đột nhiên một luồng áp lực hiện lên người bọn họ, không, là tất cả mọi người nơi đầy.

Đó lại chính là đội trưởng chấp pháp hội, dù rằng khuôn mặt đang được che bằng một lớp vải, nhưng chỉ cần dựa theo hoàn cảnh hiện giờ thì ai cũng có thể nhận ra rằng người đó đang rất tức giận: "Các ngươi, là đang coi lời nói của ta là gió thoảng mây bay sao?!!"

Vừa cảm nhận được áp lực từ phía của đội trưởng chấp pháp hội thì Hàn Thanh Quân đã run sợ đến mức từng tế bào đều gào thét xin tha, nhưng mà hẳn biết, hẳn đã phá vỡ quy tắc, vậy nên mạng sống của hẳn bây giờ đã được quyết định, ấy vậy mà hẳn vẫn sợ hãi, bởi vì hắn biết hẳn sẽ không được xin tha, vì thế hẳn đã chạy thục mạng.

Vác theo cơ thể đang rất rối bời, hắn bay nhanh đến mức như chưa từng được bay, nhưng mà chạy đâu cho được.

Đội trưởng chấp pháp hội giơ tay lên một cái và nói: "Chạy đi đâu?!"

Cơ thể của Hàn Thanh Quân chỉ trong chốc lát đã bị xoáy lại, và rồi trực tiếp nổ tung, đây lại chính là sự đáng sợ của động linh xoáy, động càn khôn, nhưng mà ai lại ngờ được: "cái tinh kĩ này lại không có giới hạn về diện tích sử dụng sao?!".

Nhưng mà mọi người thật sự lại có thêm một sự nhẩm lẫn, thật sự thì tinh kĩ này vẫn có giới hạn về diện tích, nhưng mà trong bán kính rộng 5 hải lý, có ai có thể chạy thoát được cơ chứ! Đây lại chính là dòng suy nghĩ của đội trưởng chấp pháp hội.



"Có vẻ như những còn ruồi nhặng như các ngươi lại rất coi thường quy tắc của ta và vi phạm vào khi ta không hể chú ý tới, vậy thì các ngươi đừng có mà tác oai tác quái thêm lần nữa, bởi vì ta sẽ luôn quan sát từ bây giờ!" Đội Trưởng chấp pháp hội nói, chất giọng lại kèm theo một luồng sát khí khiến cho ai nấy cũng phải kinh hãi mà xuôi theo.

Dù rằng chuyện can thiệp đã được giải quyết là vậy, nhưng mà việc nhân lực bị thiếu hụt hiện giờ đã khó lại càng khó hơn, nếu như là hồi nãy, thì chúng ta còn kéo dài được và giữ vững thế trận để không bị lép vế, còn bây giờ thì hoàn tinh tông đã mất đi tự tin.

Hai trưởng lão ngoại môn là Bông Sao Kim và Việt Hưng Đông đã chết, chiến trận lại lần nữa xoay chuyển, nhưng là về chiều hướng xấu, vì hai trưởng lão bên kia là

Bạch Tiểu Hành và Hoa Du Vân đã được giải thoát và hoàn toàn tự do, vì thế hai người đó ngay lập tức đã hỗ trợ cho những trưởng lão khác ngay lập tức, những tinh kĩ gây nên phiền phức liền được tung ra khiến cho hoàn tinh tông bị rơi vào thế bị động, lại càng có nhiều trưởng lão bên ta bị giết hơn, lần lượt là Nam Cung Tây, rồi lại đến Thiên Sơn Trà.

Minh Nguyên Hồng lại cố gắng nghĩ xem làm sao để có thể thoát khỏi cục diện này, làm thế nào để có thể tiêu diệt được đám người kia, cùng lúc đó thì lại cố gắng ngăn chặn và tấn công.

Nhưng mà một biến cố lại xảy ra, ngay lúc Long Diện Đăng vung ngay thanh kiếm của mình tới phía của Minh Nguyên Hồng, khi mà cô ấy giơ kiếm lên đỡ thì Minh Nguyên Hồng lại không thể kích hoạt được ngọn lửa, vào ngay lúc đó, cô ấy đã nhận ra rằng mình đã hết nguyên linh rồi.

Và thế là thanh kiếm của Long Diện Đăng nhanh chóng va chạm với kiếm của Minh Nguyên Hồng, ngay tức khắc, cô ấy đã bị đánh bay xuống phía dưới mặt đất, một lượt lê dưới đất kéo dài đến khi va chạm vào một ngôi nhà gần đó khiến cho cả ngôi nhà bị sụp đổ hoàn toàn.

Khói bụi lại lần nữa hiện lên bởi đống đất đá mịt mù, và khi nó tan đi cũng là lúc mà hình bóng của Minh Nguyên Hồng hiện giờ đã được phô ra.

Một cơ thể tàn tạ đầy chi chít vết thương trên người đập vào mắt người xem, cơ thể Minh Nguyên Hồng lại hộc máu ra ngoài, biểu hiện cho việc cơ thể cô ấy đã bị nội thương nghiêm trọng.

Ngay lúc Minh Nguyên Hồng đang lảo đảo ngước nhìn lên trên, cô ấy lại chứng kiến những người phe của mình lại bị giết nhiều hơn nữa, trong lòng tràn đầy tức giận, muốn lao lên giết hết bọn chúng nhưng mà cô ấy hiện giờ lại không thể cử động được, chỉ có thể bất lực nhìn từng đồng đội của mình ra đi.

Ngay lúc còn đang đau buồn như thế thì đột nhiên Long Diện Đằng lại xuất hiện trước mặt cô, tay giơ cao thanh kiếm, miệng nói: "Chết đi!" Rồi lập tức tung thanh kiếm tới phía của Minh Nguyên Hồng.



À, mình sẽ chết sao!

Ngay lúc mà suy nghĩ đó vừa lóe qua trong suy nghĩ của Minh Nguyên Hồng thì đột nhiên thứ cô ấy nhìn thấy lúc này lại là Minh Kim Nhân, và anh ta đã đỡ thanh kiếm về phía Minh Nguyên Hồng.

Ngay khi thấy cảnh tượng đó, Minh Nguyên Hồng đã rất hoảng hốt, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, miệng lắp bắp nói nhỏ: "Tại... Sao?"

Minh Kim Nhân nhìn khuôn mặt hoảng sợ của Minh Nguyên Hồng thì lại cười nhẹ mà nói: "Muội thật là, ta là sư huynh thì phải bảo vệ muội muội mà!" Minh Kim Nhân ghé sát tay của Minh Nguyên Hồng rồi lại nói tiếp: "Nhờ muội chăm sóc các đổ đệ của ta và tông chủ nhé, và hãy sống thật tốt, đừng ngu ngốc như ta!"

Nói xong, Minh Kim Nhân lập tức nắm lấy cánh tay của Minh Nguyên Hồng, dồn hết tất cả nguyên linh trong người và dùng hết sức ném cô ấy đi.

Minh Nguyên Hồng khi bị Minh Kim Nhân ném đi lại dồn hết sức lực còn lại nói thêm một câu: "Đừng... Mà!"

Vừa dứt lời, Minh Nguyên Hồng đã rơi vào hôn mê, và Minh Kim Nhân khi nhìn sư muội của mình bay đi như thế thì lại hướng theo cô ấy mà nói: "Sống tốt nhé, sư muội của ta!" Vừa nói, cơ thể của Minh Kim Nhân đã đồ gục xuống nền đất.

Ngay khi mà Long Diện Đằng định bay đi bắt Minh Nguyên Hồng lại thì đột nhiên hắn ta cảm nhận được một luồng áp lực.

Luồng áp lực lớn đến nổi Hòa Thu Bách và Hàn Lập Sinh đang ngồi luyện hóa đan dược để dưỡng thương đã phải đột ngột dừng lại và phải đứng lên bỏ lỡ hết những dược lực còn lại ở đó mà bay lên, và ngay lúc bọn họ bay lên thì đột nhiên nền đất bị trồi lên hai mũi nhọn khiến cho mọi người kinh ngạc.

Mặc dù mọi người đã từng nghĩ qua là áp lực của chấp pháp hội, nhưng mà suy nghĩ đó cũng đã nhanh chóng bị gạt phăng đi, vì nó khác hơn nhiều, hơn nữa, việc này cũng không có ích gì cả, vì nếu như muốn ra tay thì cũng không phải là tới thời điểm này mới làm.

Một luồng áp lực từ một người thần bí lại lần nữa hiện lên trên người bọn họ, và khi mà bọn họ nhìn về hướng mà luồng áp lực đó hiện lên thì bọn họ mới bàng hoàng nhận ra rằng đó chính là chưởng quẩy của hoàn tinh tông.

"Các ngươi đây là đang làm gì tông mồn của ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.