- Băng nhi!
Qua tiếng gọi trầm thấp của Long Hàn Thiên thì Bạch Phượng Băng thoáng giật mình khỏi suy nghĩ đôi kim sắc xinh đẹp, lãnh tình nhìn thẳng nam nhân đối diện thân hắc y oai hùng, bễ nghễ kia, môi hồng mấp máy khẽ thốt: Th...Thiên a! Một câu nói của nàng như chứng minh người trước mặt là thật không phải ảo giác Long Hàn Thiên sải nhanh những bước chân dài đến trước mặt Bạch Phượng Băng đôi tay hữu lực kéo nàng ôm vào lòng thật chặt như thỏa mãn mong nhớ bấy lâu. ( ooida anh chị ta ôm rùi kìa kha kha, tung bông ????)
Bạch Phượng Băng bị ôm cũng không dãy dụa vì nàng rất thích người trước mặt ôm nha, nhưng chàng ôm quá chặt khiến nàng đau nha! Tuy vậy nàng vẫn không nói gì cứ mặc vậy chỉ có mày đẹp nhíu lại.
Qua hồi lâu Long Hàn Thiên mới khẽ đẩy nàng ra nhưng cánh tay vẫn ôm eo thon của Bạch Phượng Băng tay khác cởi khăn lụa trên mặt nàng hé ra dung nhan tuyệt diễm quen thuộc, tay bút măng thon dài của chàng vuốt ve khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của nàng, không có gì lạ vì đây là một thói quen rồi. Nhưng khi vuốt đến đôi mày cau lại của nàng Long Hàn Thiên như nhận ra cái gì khẽ trách yêu.: Nha đầu ngốc này vừa nãy ta làm nàng đau sao không nói ra! Vừa trách vừa vuốt lông mày của nàng khiến nàng buông lỏng, Bạch Phượng Băng nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ nửa mặt kia của Long Hàn Thiên lắc đầu nhỏ xinh; Ta không sao chỉ hơi đau thôi! Một câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-duyen-van-nam-ma-vuong-lanh-khoc-sung-vuong-hau-lanh-tinh/176736/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.