Hắn sau khi nghe tin Tử Tân muốn lập Đát Kỷ làm phi thì lập tức nhờ Thạch Cơ đưa trở về Triều Ca ngày sau đó. Hiện giờ cũng đã qua ba canh giờ liên tục thuyết phục Tử Tân từ bỏ hôn sự này.
-Sư đệ, ta thấy Đát Kỷ là một cô nương tốt, không những thế dùng mạo lại cực kỳ xinh đẹp, quả thực với phu quân chàng ấy vô cùng xứng đáng, hơn nữa cô ấy vì đổi lấy bình yên cho Tô Châu mà quyết định hủy đi tương lai của bản thân, người như vậy tại sao ngươi nhất quyết từ chối kia chứ?
Dương Cửu là người cảm tính, nàng mặc dù chưa từng gặp qua Đát Kỷ nhưng lại nghe rất nhiều chuyện của nàng ta, công dung ngôn hạnh, cầm kỳ thi hoạ, hiếu thảo hiệp nghĩa. Chính những điều đó khiến cho Dương Cửu nảy sinh thiện cảm với Đát Kỷ mà không phản đối hôn sự này.
-Ngươi không phải đã phải lòng Tô cô nương rồi chứ?
Hoàng Phi Yến nhìn Hoàng Minh châm chọc.
-Sư đệ, nếu như thật sự ngươi muốn kết giao cùng Tô cô nương, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm chủ, chỉ có điều rằng không biết Thạch cô nương có đồng ý hay không.
Tử Tân cũng thấy làm lạ khi thấy Hoàng Minh như vậy, phải biết rằng từ trước đến nay những chuyện này hắn hầu như không để tâm tới, những lần này lại nhất quyết không đồng ý. Chẳng lẽ đúng như Phi Yến nói, hắn là động tâm với Đát Kỷ. Nhưng còn Thạch cô nương thì sao? Hoàng Minh nếu muốn lấy Đát Kỷ ắt hẳn phải qua được một cửa của nàng.
-Thạch Cơ? Ta và nàng chẳng qua chỉ là bằng hữu mà thôi, còn Đát Kỷ ta không cần, tốt nhất nên gửi trả cô ta về Tô Châu đi.
Nghe nhắc tới Thạch Cơ khiến Hoàng Minh bỗng có chút lạnh người, nếu như nàng ta ở đây mà nghe được những lời này thì e rằng hắn và Tử Tân khó mà yên ổn.
-Cô nương người ta ngươi cũng lôi về nhà rồi còn dám nói những lời này hay sao?
Hoàng Phi Yến bĩu môi nói. Những người khác cũng gật đầu phụ họa theo. Phải biết rằng Thạch cô nương dung mạo tuyệt thế lại có tư chất bất phàm, cho dù là các nàng cũng tự thẹn không bằng. Một cô nương như thế các nàng không tin tên sư đệ của mình lừa người ta tới cửa mà vẫn muốn xem người ta là bằng hữu.
-Tam tẩu à, ta với Thạch Cơ quả thực chỉ là bằng hữu mà thôi.
Hoàng Minh cố gắng giải thích nhưng Hoàng Phi Yến nhất quyết không tin. Ngày cả hai người Khương Văn Sắc và Dương Cửu cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ.
-Được rồi Phi Yến đừng hồ nháo nữa. Hoàng Minh, nếu đệ cho ta một lý do thuyết phục thì hôn sự này ta sẽ theo ý đệ.
Tử Tân biết Thạch Cơ là người như thế nào, hắn chẳng qua chỉ muốn trêu chọc Hoàng Minh một chút mà thôi. Nhưng chính sự vẫn là vấn đề tại sao Hoàng Minh lại ác cảm với Đát Kỷ tới như vậy.
Hoàng Minh thật sự không biết phải tìm lý do gì. Chẳng lẽ nói hắn xuyên không nên biết tất cả mọi chuyện, có quỷ mới tin được.
-Ta hồ nghi Đát Kỷ là do yêu hồ biến thành.
Lý do Hoàng Minh đưa ra khiến cho những người khác bật cười.
-Cái gì mà yêu hồ biến thành, ta thấy đệ lo quá hóa ngốc rồi đó, cô nương nhà người ta mặc dù xinh đẹp đến mức yêu mị nhưng tâm hồn thiện lương như vậy làm sao có thể là do yêu hồ hóa thành được.
Khương Văn Sắc cũng không nhịn được lên tiếng.
Hoàng Minh lúc này cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào nữa. Đây hoàn toàn là theo trí nhớ của hắn trong truyền thuyết trong sách, Đát Kỷ mặc dù là con người nhưng lại bị Cửu Vỹ Hồ Ly cướp đoạt thân xác, về phần Hồ Ly kia chính là do Nữ Oa sai khiến muốn làm náo loạn triều ca.
-Cho dù thế nào, nếu cô ta vào Triều Ca ắt tạo ra vô vàng sóng gió.
Hoàng Minh vẫn tiếp tục không buông.
-Sư đệ, ngươi nghĩ với ngươi thì Triều Ca chưa đủ sóng gió hay sao?
Hoàng Phi Yến lại không nhịn được tiếp tục trêu chọc hắn. Quả thực từ lúc hắn ở đây trong cùng không ngày nào yên ổn. Lúc thì ra tay với con cháu thế gia, lúc thì tạo ra vô số những thứ kì quặc, thậm chí đến luyện đan hắn cũng tạo ra những tiếng nổ lớn, người như hắn có tư cách nói người khác hay sao?
-Chuyện này không giống nhau được.
Hoàng Minh chột dạ nói. Mặc dù đúng là bình thường hắn có hơi chút gây họa, nhưng hắn có thể cam đoan thề rằng, đây đều là hắn làm vì lợi ích của Đại Thương.
-Nếu theo ngươi nói nàng ta là người sẽ tạo ra sóng gió thì như vậy để nàng ta ở Tô Châu sẽ lại càng nguy hiểm hơn sao? Chi bằng để nàng ta nhập cung như vậy có thể dễ dàng khống chế nàng ta hơn đúng không?
Dương Cửu là người thông minh lại suy nghĩ sâu sắc nên lập tức khuyên giải.
Quả thực đúng như Dương Cửu nói. Nếu hắn từ chối không nhận hôn sự này, hoặc làm tới cách khác chính là thủ tiêu Đát Kỷ thì sau này không biết Nữ Oa còn phái theo bao nhiêu con yêu hồ tới thay thế hay không. Chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, để ả ta vào triều, thuận tay không chế ả, như vậy vừa có thể không chế cục diện tại Triều Ca vừa có thể có thêm tai mắt bên phía Nữ Oa.
-Ta đồng ý với các ngươi, nhưng nếu như có chuyện gì bất trắc nhất định ta sẽ không phiền hà tiêu diệt cô ta đâu.
-Được, nếu như quả thực như ngươi nói, ta sẽ là người đầu tiên đá nàng ta ra khỏi Triều Ca.
Tử Tân thấy Hoàng Minh cuối cùng cũng đồng ý thì thở phào. Hắn là Thiên Tử của Triều Ca, không thể đuổi cùng giết tận một chư hầu được, như vậy sẽ khiến các chư hầu khác không nhịn được mà nổi dậy, nhưng nếu từ chối hôn sự này thì sẽ khiến Tô Châu không còn đường lui, e rằng sẽ lại là một ung nhọt.
Rời khỏi thư phòng của Tử Tân, Hoàng Minh lập tức đi tìm Thạch Cơ để thương lượng.
-Chỉ có việc cỏn con như vậy ngươi cũng gọi ta ra mặt hay sao?
Thạch Cơ nhíu mày nhìn hắn. Tên này sau khi nhờ nàng đem hắn về Triều Ca thì chỉ an bài nàng và Thập Cửu ở đây rồi lập tức biến mất, vừa trở lại thì lập tức đưa ra một đề nghị khó hiểu - giúp hắn kiểm tra một người có phải bị yêu quái cướp thân xác hay không.
-Ta biết Nương Nương thần thông quảng đại, chuyện này e rằng chỉ có nương nương mới có thể giúp ta được mà thôi.
Vốn Hoàng Minh muốn thương lượng việc này với Tử Tân nhưng hắn sợ Đát Kỷ được Nữ Oa cho pháp bảo gì đó có thể che mắt được nên mới tới nhờ Thạch Cơ. Dù sao tu vi của Thạch Cơ cao hơn Tử Tân rất nhiều, nếu như quả thực có pháp bảo che mắt nàng ta ắt hẳn cũng có thể phá được.
-Vô vị, không làm.
Thạch Cơ lập tức từ chối đề nghị của hắn.
-Nương Nương người đã đáp ứng bảo hộ Triều Ca 10 năm, không phải người định nuốt lời đấy chứ?
Xoảng…
-Ngươi là đang chỉ trích ta?
Tách trà trên bàn không hiểu tại sao lập tức vỡ vụn, xung quanh ngập tràn tử khí, Hoàng Minh biết bây giờ mà không giải thích rõ ràng chắc chắn sẽ chịu cơn thịnh nộ của Thạch Cơ mất.
-Nương Nương, ta không có gan chỉ trích người, quả thực việc này quan hệ mật thiết tới Triều Ca ta. Chỉ cần Nương Nương đồng ý chuyện này, về sau chỉ cần ta có thể làm được cho Nương Nương, ta nhất quyết không chối từ.
Thạch Cơ nhìn nam nhân trước mặt đang không ngừng cầu xin thì cảm thấy vô cùng kì lạ. Mặc dù nàng quen biết hắn không lâu nhưng muốn lấy lợi ích từ trên người hắn xuống là vô cùng khó khăn, đằng này hắn tự chủ động dâng lên lợi ích chỉ vì một việc nhỏ như vậy, e rằng chuyện này không đơn giản.
-Được, ta đồng ý giúp ngươi chuyện này, đây là Thấu Yêu Thạch, chỉ cần chiếu ánh sáng từ viên đá này vào thì yêu tộc sẽ hiện nguyên hình.
Trong tay Thạch Cơ xuất ra một viên đá như phỉ thúy bằng hai ngón tay.
-Chuyện này vẫn mong Nương Nương tự thân xuất thủ thì tốt hơn.
Hoàng Minh không nhận lấy viên đá mà muốn yêu cầu đích thân Thạch Cơ. Nếu như chỉ cần viên đá kia thì so với Tử Tân ra mặt cũng không khác gì nhau cả.
-Được rồi, việc này ta đồng ý với ngươi, nhưng ta nhắc ngươi những chuyện như vậy lần sau đừng tìm ta giải quyết nữa, hơn nữa an bài thật tốt cho Thập Cửu.
Thạch Cơ không biết rằng nếu từ chối liệu hắn còn theo nàng phiền phức tới lúc nào nữa. Nếu như bình thường không kẻ nào dám tới trước mặt nàng ra điều kiện như vậy, đây có lẽ là người đầu tiên, và tại sao nàng lại đồng ý giúp hắn, nàng vẫn không hiểu. Thu lại viên đá trong tay, Thạch Cơ nhanh chóng rời đi khỏi đó.
Có lời nói này của Thạch Cơ, Hoàng Minh trong lòng ngập tràn niềm tin. Chỉ cần có thể khống chế được Đát Kỷ, cuộc chiến Phong Thần này hắn nắm chắc một nửa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]