Chương trước
Chương sau
Hoàng Minh đứng trước cửa phòng của Thạch Cơ mà lòng như lửa đốt. Vừa rồi, nàng chỉ bỏ lại một câu “ta chờ ngươi” rồi lập tức rời đi. Hắn thực sự không biết Thạch Cơ hẹn hắn tới đây để làm gì, chẳng lẽ là nói chuyện nam nữ? Không thể nào, cho dù nằm mơ cũng đừng nghĩ tới vấn đề đó. Vậy có chăng là nàng ta vẫn muốn truy vấn chuyện cũ? Cũng chỉ có điểm này Hoàng Minh mới nghĩ tới được.

-Ngươi còn muốn ở ngoài đó bao lâu nữa?

Thạch Cơ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Lúc này hắn cũng chỉ biết cắn răng mở cửa tiến vào mà thôi.

-Đã để nương nương chờ lâu.

Hắn ôm quyền cúi người thi lễ, dù sao thân là nam nhi lại để nữ nhân chờ đợi như vậy quả thực có chút thất lễ.

-Ngồi đi.

Thạch Cơ ngồi một bên bàn cờ chỉ về phía đối diện, khi Hoàng Minh ngồi xuống Thạch Cơ liền nhất một quân cờ đặt lên bàn cờ, Hoàng Minh cũng lập tức hiểu ý đáp lại.

Cứ như thế vài canh giờ trôi qua, cả hai vẫn không hề nói một lời mà chìm đắm trong thế giới của những quân cờ. Bên ngoài Quỷ Tộc vẫn tiệc tùng huyên náo nhưng tuyệt nhiên bên trong phòng yên tĩnh đến kì lạ, có chăng những tiếng động duy nhất là của những quân cờ chạm vào bàn cờ phát ra.

-Lâu ngày không gặp, kỳ nghệ của nương nương tiến bộ vượt trội, ta tự thẹn không bằng, xin bái phục.

Không biết đã qua mấy ván cờ, Hoàng Minh lúc này không chịu được sự yên lặng nữa mới lên tiếng.

-Ván thứ nhất ngươi nhường ta bốn nước, ván thứ hai ngươi nhường ta sáu nước, ván thứ ba… như vậy vẫn tính là ta tiến bộ hơn?

Thạch Cơ liếc nhìn Hoàng Minh đầy oán trách, điều khiến Hoàng Minh kinh ngạc không thôi. Quả thực đúng là hắn đã nhường nàng, nhưng hắn chính là khéo léo, cho dù là Cơ Xương có thể biết hắn nhường nhưng không thể như Thạch Cơ nói rõ từng điểm như vậy được.

-Nương nương quá lời rồi, đó là ta kỳ nghệ kém cỏi, trong ván cờ xảy ra sơ sót, sao lại thành là ta nhường nương nương được.

Mặc dù bị chỉ ra nhưng với da mặt của hắn lại biến thành hư vô. Thạch Cơ đã quen dần với miệng lưỡi của hắn rồi, nàng cũng không phản bác nữa mà một lần nữa vung tay lên, bàn cờ lại được sắp lại ngay ngắn.

“Lại nữa…” Hoàng Minh âm thầm kêu khổ trong lòng, nhưng hắn vẫn không dám thể hiện ra bên ngoài.

-Ngươi không cần chán nản như vậy, nếu ngươi dùng hết sức không nhường thì ta có thể suy nghĩ lại.

Hoàng Minh nghe nàng nói xong không biết nên khóc hay cười đây. Chính là muốn hắn ra hết sức, nhưng sẽ “suy nghĩ lại”. Đây chẳng phải là tùy thuộc vào tâm trạng của nàng hay sao? Phải biết rằng một khi nàng ta đánh cờ, e rằng không phải chỉ là vài canh giờ. Hắn bây giờ muốn nhanh chóng trở về Đại Thương để bàn chuyện Quỷ Tộc cùng Tử Tân, nên biết rằng Quỷ Tộc phát triển sớm một ngày thì sẽ giúp Đại Thương giảm bớt được gánh nặng Tây Kỳ một ngày.

-Nương nương, không biết người đã hài lòng chưa?

Hoàng Minh đặt quân cờ xuống bàn nói. Hắn bây giờ là dùng toàn bộ kiến thức về cờ đạo để đánh cùng Thạch Cơ, hiển nhiên nàng ta bại chưa tới bốn mươi nước cờ.

Thạch Cơ không quan tâm tới hắn mà vẫn chăm chú nhìn bàn cờ, trong đầu vẫn đang hình dung lại toàn bộ ván cờ lúc nãy. Người này tuyệt nhiên vẫn còn ẩn dấu thực lực như vậy.

-Nương nương, nếu không còn việc gì ta có thể đi được rồi chứ?

Hoàng Minh nhìn Thạch Cơ đang chăm chú phân tích từng nước cờ mà trong lòng thấp thỏm không yên. Nàng ta như vậy không khéo lại kéo hắn ở lại mất.

-Ta cũng không có hứng ăn thịt ngươi, sợ cái gì kia chứ?

Thạch Cơ nhận thấy hắn đang có ý định lý khai thì liền lên tiếng. Hoàng Minh lúc này rất muốn gào lên nhưng nghĩ tới hậu quả liền lập tức im lặng.

-Được rồi không làm khó ngươi nữa, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta một điều, ta sẽ để cho ngươi đi.

Thạch Cơ nhìn bộ dạng như tiểu thiếp của hắn thì thầm cười trong lòng.

-Nương nương cứ nói, chỉ cần đáp ứng được ta nhất định không từ chối.

Hoàng Minh vỗ ngực tuyên bố. Nhưng Thạch Cơ nào không nghe ra ý của hắn kia chứ. "Chỉ cần đáp ứng được" như vậy há chẳng phải điều này còn tùy thuộc vào tâm trạng hắn hay sao? Người này rõ ràng là đang trả đũa mình đây mà, thật nhỏ nhen.

Nếu Hoàng Minh biết được Thạch Cơ đang suy nghĩ gì thì có lẽ hắn sẽ lập tức kêu oan mất. Trong lòng hắn lúc này chỉ có suy nghĩ, nếu với thực lực của Thạch Cơ còn gặp khó khăn thì muốn hắn giúp đỡ là điều không thể. Phải biết rằng có thêm một ngàn người như hắn thì Thạch Cơ chỉ cần một ngón tay cũng có thể dễ dàng giải quyết mà thôi.

-Ngươi thấy Thập Cửu thế nào?

-Thập Cửu sao? Nàng ta là một tiểu cô nương đáng yêu hoạt bát, tuổi còn trẻ nhưng thực lực không tồi, tương lai ắt thành tựu vàng dội.

Hoàng Minh nghĩ tới tiểu nha đầu đáng yêu luôn miệng gọi hắn là đại ca ca.

-Ta muốn ngươi thay ta dạy dỗ nó.

Lời Thạch Cơ vừa nói ra lập tức khiến Hoàng Minh nhảy dựng lên.

-Giao cho ta? Nương nương đừng đùa như vậy chứ? Một kẻ Trúc Cơ còn chưa đạt được như ta sao có thể dạy dỗ người khác được.

-Ngươi không cần quá khiên tốn, mặc dù không có tiên lực nhưng bản lĩnh của ngươi không hề nhỏ, chỉ cần ngươi thực tâm truyền dạy cho nó là được.

Thạch Cơ nhàn nhã đáp. Người trước mặt cho dù chỉ là phàm nhân nhưng với mưu trí của hắn, không ai có thể so sánh được.

-Nhưng nếu vậy thì ta nghĩ nương nương nên gởi Thập Cửu tới những nơi khác, ta nghĩ rằng với thiên phú của Thập Cửu thì cho dù là Xiển Giáo hay Triệt Giáo cũng đều ra sức tranh giành. Hơn nữa còn có nương nương ở đây, với thực lực của nương nương ta tin chắc có thể dạy dỗ Thập Cửu tốt hơn ta gấp vạn lần.

Điều Hoàng Minh nói hoàn toàn chính xác. Với thiên phú của Thập Cửu, chỉ mới mười hai tuổi đã tu luyện tới Luyện Hư Cảnh Trung Kỳ rồi, thiên phú này đều không hề thua kém bất cứ đệ tử thân truyền nào của Xiển Triệt nhị giáo cả.

-Thập Cửu là con gái cố nhân của ta, thân phận vô cùng đặc biệt, ngoài ngươi ra ta không tin tưởng giao nó cho ai cả. Còn về phần ta, ta không muốn nó đi trên con đường giết chóc này.

Thạch Cơ đặt chén trà trên tay xuống thở dài nói. Người khác gọi nàng là ma đạo vì để đạt được tu vi hiện nay, có vô số người đã vong mạng trong tay nàng. Nếu không vì thể chất đặc thù có lẽ Thạch Cơ đã vong mạng từ rất lâu rồi.

-Ta đồng ý với nương nương chuyện này, nhưng ta cũng muốn nương nương đồng ý giúp ta một chuyện.

Sau khi suy tính rất lâu sau Hoàng Minh cũng đã gật đầu đồng ý.

-Nói đi.

Khi nghe thấy Hoàng Minh muốn đặt điều kiện với nàng, Thạch Cơ thoáng chút nhíu mày, nhưng rất may nàng không phát tác.

-Ta muốn nhờ Nương Nương giúp ta bảo hộ Đại Thương trong vòng 10 năm.

Hoàng Minh cân nhắc nói, vốn hắn muốn nói 100 năm nhưng suy xét người trước mặt hắn là ai nên chỉ đành cắn răng mà thôi. Nhưng dù là vậy thì 10 năm tiếp theo Đại Thương liền có thêm một cái ô lớn, với thực lực của Thạch Cơ, cho dù Xiển Giáo muốn tới náo loạn Đại Thương thì ắt hẳn Nguyên Thủy Thiên Tôn phải tự mình tới, nhưng theo hắn xem xét thì những kẻ tự xưng là Thánh Nhân như Nguyên Thủy ắt hẳn không muốn cuốn vào nhân quả quá nhiều nên sẽ không mặt dày mà ra mặt đâu.

-10 năm với Nương Nương chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, như vậy không tính là yêu cầu quá đáng đúng không? Hơn nữa chỉ cần một ngày ta còn ở Đại Thương, Nương Nương sẽ được xem như khách quý của Đại Thương, đãi ngộ không hề thua kém quốc sư là ta đây.

Thấy Thạch Cơ im lặng Hoàng Minh tiếp lời, dù thế nào đi nữa việc lôi kéo Thạch Cơ lúc này là vô cùng cần thiết.

-Được! Ta đồng ý với ngươi sẽ bảo hộ Đại Thương 10 năm, nhưng ta không cần những thứ đãi ngộ của các ngươi, chỉ cần mỗi tháng ngươi đưa cho ta một quyển kì phổ, rảnh rỗi đánh cờ cùng ta là được.

-Thành giao! Ta mong Nương Nương sẽ không nuốt lời.

Hoàng Minh lập tức gật đầu đồng ý.

-Ngươi nghĩ ta sẽ lật lọng như ngươi sao?

Thạch Cơ liếc nhìn hắn.

-Không dám không dám, ta tin Nương Nương chắc chắn sẽ giữ chữ tín.

Hoàng Minh lơ đãng nhìn đi nơi khác, không phải vì hắn sợ Thạch Cơ mà bởi vì ở góc nhìn này nàng ta quả thực có thể làm rung động người khác, quả thực là ma đầu mà.

Cuối cùng Hoàng Minh cũng bị Thạch Cơ giữ lại đánh thêm vài ván cờ mới cho hắn rời đi. Lúc này Hoàng Minh mới hối hận tại sao lúc trước lại đi nghĩ ra cờ tướng để bây giờ phải khổ như vậy chứ.

Sáng hôm sau Hoàng Minh đem tin này nói cho Thập Cửu, nha đầu này tỏ ra vô cùng hứng thú, dù sao nàng cũng đã từng nghe Đại Thương có rất nhiều thứ mới lạ nên liền sinh lòng hiếu kì liền lập tức muốn lên đường.

Về phần dạy dỗ nha đầu này Hoàng Minh cũng có nghĩ tới. Nàng sẽ học cùng Na Tra, Ân Giao và Ân Hồng theo Tử Tân học tiên pháp, dù sao hắn cũng không có khả năng có thể dạy dỗ người khác tu luyện được.

Thạch Cơ cũng đi theo hắn tới Triều Ca, nàng cùng Thập Cửu sẽ được sắp xếp ở trong biệt viện của hắn, ở đó có nhiều thứ tân thời mà hắn chế tạo, hi vọng Thạch Cơ sẽ hứng thú mà không đi khắp nơi gây chuyện.

Vốn Hoàng Minh muốn tìm hiểu thêm về Quỷ Tộc, nhưng Triều Ca vừa gởi mật thư thông báo tới khiến hắn vô cùng lo lắng. Đát Kỷ sắp nhập cung rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.