Chương trước
Chương sau
ED: Han

"Tê....." Đột nhiên trên tay truyền đến một trận nóng bỏng, Lan Húc cả kinh phục hồi lại tinh thần, hóa ra là nàng đem trà nghiêng đổ ra.

"Nương nương có nặng lắm không? Có cần nô tỳ đi thỉnh Thái y tới?" Thị nữ nhìn đến trên tay nàng ửng đỏ một mảng, vội vàng hỏi.

Lan Húc nhìn một chút, chỉ là một mảng màu đỏ rất nhỏ, ước chừng một lát sau sẽ tan, liền lắc lắc đầu: "Không sao."

Bản thân mình đây là bị làm sao vậy, từ yến hội ngắm hoa trở về trong lòng liền nảy sinh chút lo sợ bất an, không tự chủ được mà thất thần. Nàng nhìn cung nhân hầu hạ xung quanh, đột nhiên cảm thấy có chút cô độc, không biết phải miêu tả loại cảm giác này với ai, nếu như có mẫu thân ở đây thì tốt rồi, cố tình hôm nay bà lại đi xa nhà, cũng không thể tới thăm nàng. Nàng hơi hé miệng, định nói hay vẫn là kêu Thái y đến đây đi, ngừng một chút chớp mắt rồi lại nhịn xuống.

Gọi Thái y tới để hỏi cái gì? Bọn họ mỗi tháng đều sẽ đúng hạn tới khám bắt mạch vài lần, mỗi lần đều là nói thân mình nàng khỏe mạnh khí sắc rất tốt, chỉ cần ăn uống bình thường là được. Nhưng sau khi nàng cập kê liền cùng Tề Trạm viên phòng a, đã hơn nửa năm rồi, không có thai chẳng nhẽ không kỳ quái? Đối với việc sinh hài tử này nàng tuy rằng ngây thơ mờ mịt, nhưng ngủ chung rồi làm chuyện phu thê sẽ hoài thai nàng vẫn biết.

Chẳng lẽ thân thể chính mình có vấn đề gì đó nhưng Tề Trạm lại gạt nàng? Nàng thật sự cảm thấy hắn có thể làm ra loại chuyện này, cho rằng nàng nhỏ nhắn mỏng manh liền đem nàng trở thành tiểu hài tử để nuôi dưỡng.

Càng nghĩ càng thấp thỏm, vạn nhất chính mình không sinh được thì làm sao bây giờ? Hắn luôn muốn có một hoàng tử a, chẳng nhẽ tìm người khác đến sinh cho hắn? Lan Húc cảm thấy như vậy không bằng để nàng chết đi còn hơn, việc đó nàng hoàn toàn không chấp nhận được.

------------------------------------

"Hôm nay yến hội thế nào?" Tề Trạm ôm hôn nàng trong chốc lát, vuốt tóc nàng hỏi.

"Rất tốt nha, hoa thực đẹp, rượu và thức ăn cũng rất ngon, thiếp đều thưởng cho người trong cung một phen." Lan Húc cười đáp lại hắn. Hắn nhìn nàng một lúc luôn cảm thấy không thích hợp, nàng ngày thường không phải như thế này, cười rộ lên có thể làm người khác không tự chủ được cười theo, biểu tình lúc này lại không hề có loại cảm giác vui sướng đó.

"Nhưng ta cảm thấy nàng không cao hứng cho lắm đâu, là ta nhìn nhầm rồi sao?" Ở bên nhau lâu rồi, hai người càng ngày càng ăn ý, Tề Trạm lại là người thập phần nhạy bén, nếu có chuyện nàng luôn khó giấu hắn.

Thế nhưng Lan Húc nhất thời cũng không biết phải nói với hắn thế nào, cảm thấy chính mình cứ suy nghĩ miên man như vậy thật ngu ngốc, rồi lại sợ thật sự biết được gì đó, trong lòng vô cùng rối rắm.

"Chỉ là đã vui chơi một ngày nên có chút mệt thôi. Nước đều chuẩn bị tốt rồi, phu quân đi tắm gội trước đi." Lan Húc lại bày ra khuôn mặt tươi cười, ôn nhu mà nhìn hắn.

Mệt mỏi cũng không phải là bộ dạng này, khi nàng thật sự mệt mỏi sẽ chỉ biết ôm hắn cọ tới cọ lui mà làm nũng. Tề Trạm thấy nàng nói như vậy, đành phải gật gật đầu, hướng đến dục phòng đi tới.

Một lát sau đi ra, Lan Húc thấy đuôi tóc hắn dính nước bị ướt, liền cầm lấy khăn vải cẩn thận giúp hắn lau khô.

"Tới đây, cho nàng xem thứ này." Tề Trạm dắt tay nàng, đưa nàng tới Thư phòng.

Lan Húc cầm một cái hộp có chút cổ xưa, cũng không biết bên trong là cái gì, đoán tới đoán lui hắn đều nói không đúng.

"Được rồi, ta nhận thua." Lan Húc nhăn lại cái mũi nhỏ, hướng hắn hờn dỗi nói.

Nàng cẩn thận mở nắp hộp, bên trong đáy hộp lót vải nhung đỏ sậm, một con dấu bằng núi đá thọ lẳng lặng nằm bên trong, mặt trên có khắc tên nàng bằng kiểu chữ tiểu Triện phóng khoáng, bút pháp mạnh mẽ, nhưng kỹ thuật gọt dũa có chút thiếu xót, hiển nhiên là không phải do các bậc đại sư làm ra.

"Đây là chàng khắc?" Lan Húc có điểm kích động.

Tề Trạm gật đầu: "Cái này để thời điểm nàng vẽ tranh có thể dùng. Nàng thích không?"

Sao có thể không thích cơ chứ, nghĩ đến hắn hàng ngày đều bận trăm công nghìn việc, thậm chí khó có được lúc nhàn hạ, lại nghiêm túc từng đao từng đao tạo điêu khắc tên nàng, nước mắt Lan Húc như sắp chảy ra, chỉ có thể cắn môi liều mạng gật đầu.

"Chàng dùng thời gian bao lâu?"

"Ba tháng. Chính là lúc nào có chút rảnh liền khắc mấy đao, ta muốn làm cẩn thận một chút, lúc nào khắc xong thì lúc đấy sẽ đưa cho nàng, dù sao tương lai cũng còn dài." Tề Trạm mỉm cười nhìn nàng.

Tương lai còn dài, Lan Húc thích cụm từ này, thời gian như dòng chảy của nước, mãi mãi không dứt, bên nhau nắm tay đến đầu bạc.

Nàng bổ nhào vào trong ngực hắn, gắt gao ôm lấy eo hắn, nước mắt không ngừng chảy ra: "Cám ơn chàng, ta rất thích."

"Thật là làm từ nước mà, sao lại khóc rồi, nước mắt cũng thực nhiều." Tề Trạm sủng nịnh mà hôn lên nước mắt nàng, nhẹ nhàng véo véo mặt nàng.

Ôm trong chốc lát, thấy nàng không còn kích động như vậy nữa, Tề Trạm nắm lấy hai vai nàng, cúi đầu dùng biểu tình nghiêm túc cùng nàng đối diện: "Húc Nhi, có thể nói cho ta hay không, hôm nay gặp chuyện gì?"

Lan Húc bình phục tâm tình, lấy hết can đảm nhìn chăm chú vào con ngươi thâm trầm của hắn: "Chúng ta sinh bảo bảo được không?"

Một câu ngoài dự kiến của hắn, Tề Trạm biểu tình trở nên trầm tĩnh, thận chí ẩn ẩn mang theo điểm sát khí: "Có người nói gì với nàng sao? Nàng yên tâm, ta sẽ làm cho bọn họ đều câm miệng."

Lan Húc ngạc nhiên, có chút ngơ ngác mà nói: "Không có ai nói với ta cái gì cả, sao chàng lại hỏi như vậy?"

Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc, tựa hồ là đang suy tư cái gì đó, lúc sau liền thay đổi thành biểu tình cà phơ cà phất trêu đùa: "Chúng ta không phải vẫn luôn làm chuyện để sinh bảo bảo đó sao? Húc Nhi cảm thấy không đủ?"

Sắc mặt nàng đỏ bừng, suy nghĩ lập tức bị hắn phá hủy, ấp úng nói không ra lời. Xấu hổ một trận, thở gấp mà đánh hắn một quyền: "Chàng lại chơi lưu manh."

Hắn nhướn mày: "Rõ ràng là nàng nhắc tới trước."

"Thế nhưng....Thế nhưng vì sao chúng ta đều lâu như vậy rồi, mà ta vẫn luôn không có hoài thai?" Nàng có chút ngập ngừng, chung quy là vẫn đem nghi hoặc trong lòng nói ra, cảm thấy nếu không nói thì nàng sẽ nghẹn đến chết mất, "Chẳng lẽ ta cùng người khác có điểm gì bất đồng?"

Nguyên lai là nàng lo lắng điều này nên mới không vui, Tề Trạm lập tức tỉnh ngộ. "Nàng và người khác không có gì bất đồng, thân thể nàng vẫn tốt, chỉ là tuổi nàng còn nhỏ, không dễ dàng có thai như vậy." Tề Trạm sờ sờ đầu nàng trấn an.

Lời này xác thực là do Thái y nói, hắn đã tìm đến Viện phán Thái Y Viện râu bạc một đống để hỏi cái chuyện có chút làm người ta xấu hổ này, thế nhưng tiểu cô nương của hắn hơi ngây ngốc, cái gì cũng đều không hiểu được nên thôi, vẫn là để hắn giúp nàng tính toán vậy. Thái y ngay từ đầu cho rằng Hoàng đế là sốt ruột muốn hoàng tử, liền đưa ra mấy phương thuốc trợ giúp, Tề Trạm không cần nghĩ đã cự tuyệt, hắn không cần nàng ép buộc bản thân, chờ nàng chuẩn bị tốt tự nhiên sẽ có thôi.

"Thật sao? Là như vậy?" Lan Húc cẩn thận nhìn biểu tình của hắn, sợ hắn lừa nàng.

"Cũng không hẳn là thế, ngoài ra còn một nguyên cớ khác." Thanh âm hắn lười biếng, cố ý làm nàng sốt ruột.

"A?" Lan Húc mở to hai mắt nhìn hắn. Tề Trạm cúi đầu, môi tiến đến gần bên tai nàng: "Húc Nhi cảm thấy như thế nào mới có thể mang thai?"

"Liền......Chính là ngày thường làm chuyện như vậy....." Nàng sắc mặt đỏ bừng, lại nhịn không được đẩy hắn: "Chàng không cần khi dễ ta không hiểu."

Tề Trạm mím môi ngăn chặn ý cười, xấu xa mà xoa bụng nhỏ của nàng: "Vậy Húc Nhi có nhớ sau khi chúng ta làm xong đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Sau khi làm xong? Sau khi làm xong nàng cơ bản là ngất xỉu đi, chính là cùng nhau ngủ a. Cảm giác vẫn không thích hợp, nàng lại cẩn thận hồi ức lại đoạn trí nhớ ít ỏi đã trải qua khi không ngất xỉu, là...tắm gội?? Nàng có chút không quá xác định mà đem đáp án nói ra, Tề Trạm lại nhếch nhếch khóe miệng: "Thời điểm tắm gội thì làm cái gì?"

A? Thì rửa sạch thân mình a, hoặc là tiếp tục làm. Ông trời ơi! Đây là chuyện gì, vì sao lại muốn thảo vấn đề mắc cỡ như vậy, người này quả thực quá hư hỏng rồi.

"Ta không muốn suy nghĩ, chàng mau nói nhanh lên." Lan Húc vừa tức lại bực, dứt khoát không chơi với hắn.

"Vậy để phu quân nhắc nhở nàng một chút." Phản ứng của nàng quá thú vị, Tề Trạm chơi lưu manh đến nghiện, đem bàn tay to ấn lên chỗ tư mật nơi hạ thân nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.

Như là có một đạo tia chớp lóe qua, Lan Húc trong chớp nhoáng nghĩ tới cảnh tượng lặp đi lặp lại sau mỗi lần làm chuyện kia: Nàng mê mang mà mở rộng hai chân, âm hộ kiều nộn dính đầy bọt trắng, nơi chân tâm (hoa huyệt) không thể khống chế chảy ra từng dòng long tinh nùng bạch không ngừng, lúc ấy hắn sẽ duỗi ngón tay thon dài đến huyệt khẩu, đem một bụng nhỏ bắn đầy tinh dịch sền sệt đào ra....

Nàng khiếp sợ mà mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, cho nên mỗi lần nàng đều nói quá trướng, quá đầy, không thoải mái, muốn hắn đem những thứ đó bài trừ ra...vì thế mà nàng không thể có bảo bảo sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.