[1] Tặng nhân mân côi, thủ hữu dư hương: (Tặng người cành hồng, tay còn hương thơm) ý chỉ giúp người sẽ khiến mình thơm lây.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khương Tự Uyển hơn nửa đêm nghe được tiếng gõ cửa.
Sau khi mở cửa, bên ngoài là một vật nhỏ đứng đó, đầu tóc rối bù, hốc mắt hồng hồng.
Quầng mắt của Đặng Dĩ Manh có nhàn nhạt màu xanh lá, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Uyển tỷ."
"Tiến vào." Tối hôm qua nửa ngày không thấy người trở về, làm hại nàng đi xuống phòng cho khách tìm giám đốc, đưa ra cả chứng minh thư, mở cửa phòng xem qua, cũng mới biết là em ấy trở về phòng mình, mặt vùi đầu vào trong chăn ngủ rồi.
Thật là làm khó em ấy, như thế nào bây giờ lại xuất hiện.
Sau khi vật nhỏ đi vào, lạnh run mà ngồi xổm ở một góc. (+_+)
"Làm sao vậy." Khương Tự Uyển lấy tay che miệng, ngáp một cái, "Em không phải trở về ngủ à?"
Đặng Dĩ Manh nâng lên đôi mắt rưng rưng đầy nước của mình: "Em tới sám hối."
Khương Tự Uyển búi búi tóc, "Hửm, nói đi."
"Em đăng mấy cái đó trên Weibo." Vẻ mặt Đặng Dĩ Manh đưa đám. "Không phải vì xã giao."
Đại Uyển: "Ừm." Chỉ sợ ngay cả xã giao là gì em cũng không biết.
"Em không có ý đó." Đặng Dĩ Manh có một tâm hồn hết sức yếu đuối dễ vỡ, năng lực thừa nhận tâm lý cực kì kém, lúc ấy muốn bôi nhọ Đại Uyển là do đầu óc chưa nhảy số, hiện tại nghĩ lại, may mắn không xảy ra chuyện gì lớn, bằng không cái lưng của cô vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-noi-xong-roi/993162/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.