*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[1] Vân đạm phong khinh [云淡风轻]: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
[2] Kịch vụ: là người cung cấp diễn viên quần chúng cho các hãng phim
[3] Hưng sư vấn tội [兴师问罪]: Nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó (Câu này có từ thời Tống).
[4] Hàng mi dài rũ xuống tạo thành nồng đậm bóng râm: Đây là một cách miêu tả trạng thái khá phổ biến của các bạn tác giả bên Trung Quốc hiện nay luôn. Hoặc chỉ đơn giản là miêu tả lông mi dài thôi.
(Hình minh họa)
[5] Trống bỏi: Cho bạn nào không biết cái trống bỏi là gì nha
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một cơn gió hiu quạnh thổi qua giữa hai người.
Khương Tự Uyển hỏi câu kia xong, không hề nhiều lời, vân đạm phong khinh [1] mà nhìn cô.
Đặng Dĩ Manh muốn khóc: "Uyển tỷ, em, em thật sự không phải cố ý mạo phạm chị đâu. Em không nghĩ tới em uống say sẽ làm chuyện cầm thú không bằng như vậy, em xin lỗi....."
Đại Uyển không lên tiếng, nhấp khóe miệng nhịn cười.
"Chị muốn phạt em thế nào cũng được. Dù sao, dù sao em đã ở bên cạnh chị, chỗ nào cũng không đi." (ಡ‸ಡ)
Khương Tự Uyển cong cong môi, nhẹ tới mức khó mà phát hiện, gật gật đầu: "Được rồi, ăn cơm."
Đặng Dĩ Manh như được đại xá, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-noi-xong-roi/993161/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.