*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên phú hay kỹ năng của Đặng Dĩ Manh đều không phải bắt nguồn bởi thơ từ ca phú. Mặc dù giọng nói không hề tồi, nhưng lời nhạc bị cô nhớ tới thần điêu thác loạn, có một số đoạn hoàn toàn nhớ không nổi cũng không nhụt chí, liền dùng mấy từ hừ hừ ha ha thay thế vào.
Sau khi cô hát xong, nhận ra được người ở bên dưới đang hơi run run.
Bỏ tay ra, quả nhiên, tiểu tỷ tỷ người ta đang cười đến hoa chi loạn chiến [1]!
Nghe tới 'hoa chi loạn chiến' cũng hình dung ra đây là một trạng từ chỉ động tác kèm theo biên độ rất lớn.
Kỳ thật tại Khương Tự Uyển mím môi, nghẹn cười nên đầu vai mới có chút run rẩy.
Nhưng so sánh với dáng vẻ nhã nhặn lịch sự thường ngày của nàng, cái động tác trước mắt này xác thực được gọi là 'Hoa chi loạn chiến'.
Đặng Dĩ Manh mặt đỏ tai hồng, hai tay ôm lấy nhau lùi ra xa mấy bước, ngập ngừng nói: "Em hát khó nghe vậy hở?".・゚゚・(/ω\)・゚゚・.
Khương Tự Uyển cong cong khóe miệng, thu liễm ý cười tràn đầy trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Làm sao lại vậy được, rất đáng yêu"
Đặng Dĩ Manh ngẩng đầu: "Chị gạt em, xem xem đi, chị càng nghe càng tỉnh này" Khổ thân cho cái người hoàn toàn làm trợ công như cô, công tác cơ bản thật sự vội. ( ; ω ;)
Khương Tự Uyển nằm trên gối nói: "Lại hát thêm một lần"
Đặng Dĩ Manh nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-noi-xong-roi/234897/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.