"Tôi đáng sợ như thế sao?" Khương Tự Uyển thu liễm thần sắc, nhàn nhạt hỏi
Đặng Dĩ Manh lắc đầu: "Không phải, là do não của em hoạt động tương đối kì diệu. Chị chăm chú để ý em là được rồi"
(chắc ý của bả là nói Uyển Uyển để ý bả kĩ vào, không bả lại não động ra cái gì nữa thì toi:'>)
Khương Tự Uyển nhẫn cười thêm lần nữa: "Vậy à"
Quảng cáo xong cho hãng đồng hồ, đã mã bất đình đề [1] mà vội đi đến chỗ quay chụp tiếp theo. Lúc Lưu Điềm tới xem xét tình huống, Khương Tự Uyển liền bỏ lại chiếc Cayenne, ngồi vào chiếc xe bảo mẫu để đến nơi chụp tiếp theo.
Trên xe, Lục Điềm cùng nàng nói chuyện. Đặng Dĩ Manh dựng tai nghe. Nguyên lai là nói về bộ diễn tiếp theo. Ngày kia sẽ mở máy, tên phim là 《 Thanh Vân Kỷ Sự 》
Lưu Điểm xoa xoa ấn đường: "Bọn họ mới mở cuộc họp, chiều nay em có lịch trình, chị mới đi thay, mười tập đầu phải đi lên trên cao nguyên để lấy cảnh"
Khương Tự Uyển uống một ngụm nước ấm: "Không dùng hiệu ứng?"
Lưu Điềm kêu lên một tiếng: "Em biết Quách đạo rồi đó, cả đời thực ngay thẳng, cá nhân chị cũng rất thưởng thức hắn, mỗi một bộ diễn đều trở thành những tác phẩm nghệ thuật được mài giũa cẩn thận. Chỉ là diễn viên bọn em đi theo hắn sẽ tránh không khỏi vất vả"
Khương Tự Uyển không lên tiếng.
Lưu Điềm liền nói: "Nếu em cảm thấy không thể tiếp thu được, cái này chỉ là ý tưởng kì lạ của họ mới ra thêm trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-noi-xong-roi/234896/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.