Trong xe của Diêm Thu Trì có mùi vị độc quyền của hắn, nhất là chỗ ngồi bây giờ của cậu có lẽ cũng chính là chỗ Diêm Thu Trì thường ngồi, loáng thoáng có mùi nước hoa trên người Diêm Thu Trì.
Thẩm Kim Đài gần đây có chút mệt mỏi, cộng thêm ngày hôm qua lại không ngủ ngon, bây giờ ăn no ngồi trong xe cũng có chút buồn ngủ.
Nhà họ Diêm cách khách sạn cậu trọ lại có hơi xa, qua cầu còn phải đợi làm thông rất lâu.
Thẩm Kim Đài mơ hồ ngủ đi, đến khi tỉnh lại lần nữa, bọn họ đã đến khách sạn.
“Tỉnh?” Diêm Thu Trì quay đầu.
“Ngại quá, ngủ quên mất.” Thẩm Kim Đài nói.
“Đến nơi rồi, cậu đi nghỉ ngơi sớm một chút, tôi sẽ không tiễn cậu.” Diêm Thu Trì nói.
“Làm phiền anh rồi.” Thẩm Kim Đài đeo khẩu trang lên, đi xuống xe.
Diêm Thu Trì quơ tay một chút với cậu qua cửa kính xe, xe trực tiếp quay đầu rời đi.
Bởi vì chuyện Tiểu Tề ra vậy, Diêm Thu Trì rất chú ý, tận lực không xuất hiện ở nơi công cộng cùng Thẩm Kim Đài, nhất là hai người bọn họ bây giờ, nếu như bị Tiểu Tề điên rồ chụp lại, không biết sẽ cho Thẩm Kim Đài phiền toái bao nhiêu.
Thẩm Kim Đài đứng ở ven đường, hít một hơi thật sâu.
Cậu nhìn xung quanh, điện thoại di động đột nhiên vang lên một chút, là Diêm Thu Trì gửi tin nhắn tới, nói: “Ngủ ngon.”
“Lái xe đừng sử dụng điện thoại di động.” Cậu nhắn lại.
Sau khi nhắn lại xong suy nghĩ một chút, lại nhắn tiếp: “Ngủ ngon.”
Cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-moi-ngay-deu-tro-nen-dep-hon/1066602/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.