Diêm Thu Trì vừa kích động, vừa có chút khẩn trương, trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
“Trên đường không kẹt xe à?” Mẹ Diêm cười hỏi Thẩm Kim Đài.
“Miếu cũ bên kia vẫn còn bị chặn, qua cầu là tốt hơn nhiều.” Thẩm Kim Đài nói.
“Hôm nay các cậu quay ở chỗ nào?” Diêm Thu Trì mở miệng hỏi.
“Vẫn còn đang ở đường thành cũ trường an bên kia.” Thẩm Kim Đài nhìn Diêm Thu Trì một cái.
Không hiểu sao, hôm nay cậu cũng có chút cảm giác lúng túng, nhưng vẫn rất bình tĩnh mà nhìn thẳng Diêm Thu Trì như cũ, Diêm Thu Trì và cậu bốn mắt nhìn nhau khoảng 3 giây rồi hơi cụp mép viền mắt xuống, sờ ly trà trước mắt một chút.
Nội tâm Thẩm Kim Đài cảm khái, công chính là công, tuyệt thế cực phẩm công trong đam mỹ, trong từ điển cuộc đời hẳn sẽ không có hai chữ làm thụ.
Diêm Thu Trì rõ ràng là dáng vẻ ngượng ngùng nhưng lại không nhịn được manh động, vừa nhìn đã thấy không hề thụ chút nào.
Hắn ngồi ở chỗ đó, gương mặt tuấn mỹ, lại mang theo một loại góc cạnh cường tráng, hơi cúi đầu, trông lại càng thêm lông mày lưỡi mác.
Diêm Thu Trì sờ ly nước một chút, rồi lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong nháy mắt hắn ngẩng đầu lên, Thẩm Kim Đài hơi nghiêng đầu, nhìn mẹ Diêm.
Diêm Thu Trì cũng chỉ thấy cái cổ trắng nõn của cậu, yết hầu hơi lên xuống, một bên khuôn mặt tuấn tú như một bức họa.
Thật ra cứ cách một đoạn thời gian thấy Thẩm Kim Đài, hắn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-moi-ngay-deu-tro-nen-dep-hon/1066601/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.