Kỳ thực cũng không tính là dỗ, dù sao Thẩm Tư Phi hiện tại rất cần dinh dưỡng, Hạ Tây Châu hận không thể đút hết cho cậu, muốn người ta ăn thêm mấy miếng, ăn thêm mấy miếng nữa.
Thẩm Tư Phi tuy rằng khó chịu, nhưng không yếu ớt đến vậy, hiểu ý hắn.
Thầy Thẩm không "yếu ớt" đến vậy nháy mắt mấy cái, hỏi: "Có thể tự tay bón cho em không?"
"... Được voi đòi tiên."
Lời tuy nói như vậy, Hạ Tây Châu vẫn ngồi cạnh cậu, kiên nhẫn bón cho cậu ăn.
Tự tay hắn bón, tuy rằng sắc mặt của Thẩm Tư Phi vẫn tái nhợt như cũ, cau mày, nhưng vẫn ăn được không ít.
Hạ Tây Châu yên tâm: "Nếu buổi trưa khó chịu thì ăn chút củ cải muối chua hoặc ngậm lát gừng, nhớ mở video, anh phải đốc xúc em ăn cơm."
Thẩm Tư Phi mặc quần áo ở nhà tiễn hắn tới cửa, nhạt giọng nói: "Cũng là em đốc xúc anh ăn cơm đúng giờ."
Chờ người đi rồi, Thẩm Tư Phi cũng không nhịn được nữa, vào phòng vệ sinh ói hết đồ ăn ra. Cậu nặng đầu tựa vào vách tường sờ bụng, tự nhủ: "Trước đó còn ngoan mà, làm sao gần đây ầm ĩ thế?"
Bệnh đến trưa và tối đã giảm bớt hơn nhiều, không nôn nhiều nữa.
Thẩm Tư Phi cũng không phải cố ý nhịn, tuy rằng cậu quen nhịn, chủ yếu là vì để cho Hạ Tây Châu yên tâm.
Buổi tối, trên bàn ăn.
Thẩm Tư Phi: "Ngày kia lớp em dạy họp lớp, em đồng ý rồi."
Hạ Tây Châu giương mắt nhìn cậu.
Thẩm Tư Phi gật đầu: "Cách đây cũng không xa, vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-han-vua-dep-lai-vua-ngot/1120103/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.