Điều tuyệt nhất của con người là khoảnh khắc khi vừa hết lơ đễnh nhớ lại lúc nãy mình vữa nghĩ tới cái gì?
Nãy mình đang suy nghĩ về cái gì nhỉ? Mãi không nhớ ra được.
Giang Thời Dư đứng trên tàu suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra được trước khi bị ông chú bên cạnh tát mình đã nghĩ gì. Ngoại trừ có chút mờ mịt thì bên tai chỉ còn lại lời xin lỗi của ông chú kia.
"Thật xin lỗi, chú vừa gặp ác mộng," ông nói, ngữ điệu không áy náy chút nào, "Này, chú có cầm theo ít trái cây khô, không thì cậu lấy một ít đi?"
Giang Thời Dư lắc đầu, tiếp tục nhớ lại lúc nãy thần trí mình đi đâu mất.
Điện thoại trong túi rung đã lâu, Giang Thời Dư cũng không định lấy ra xem, ông chú bên cạnh nhìn chằm chằm hắn một lúc, bỗng nhiên lại đánh một cái lên cánh tay Giang Thời Dư, lần này đánh nhẹ hơn lúc nãy nhiều, những vẫn khiến Giang Thời Dư suýt xoa một tiếng.
"Điện thoại," ông chú mở miệng, "Rung nãy giờ, cậu không để ý à?"
"Tôi biết." Giang Thời Dư buồn bực nói, "Tôi chỉ là..."
Không muốn nhấc máy.
Vậy cậu tắt chuông hoặc tắt máy đi chứ, để rung như vậy làm gì, tốn pin.
Giang Thời Dư cảm giác trong nháy mắt đã đoán được suy nghĩ của ông, bất đắc dĩ thở dài lấy điện thoại ra tắt máy bỏ lại vào túi, ai gọi đến cũng không thèm xem, không một động tác thừa, không biết có làm chấn động đến ông chú vừa gặp ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-gia-tuong/2930461/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.