"Mời thiếu gia và Uyển tiên sinh dùng bữa, nếu cần gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Cô bảo mẫu đặt món cuối cùng xuống trước mặt Uyển Lãng Thiên, mỉm cười cầm khay rời đi, Uyển Lãng Thiên mới hoàn hồn lại.
Không đúng nha, tại sao anh ngơ ngác theo Hạ Vũ Đình về nhà rồi?
Sau khi bôi thuốc ở bệnh viên đại học, Hạ Vũ Đình vẫn kiên quyết muốn dìu anh, dìu đến con đường cạnh đại học luôn.
Uyển Lãng Thiên còn chưa kịp phản ứng gì, thì một chiếc xe cao cấp dừng lại trước mắt bọn họ, cửa xe mở ra.
Hạ Vũ Đình không bỏ anh ra, trực tiếp nhét anh vào trong xe, nhàn nhạt nói với chú tài xế một câu "về nhà", sau đó xe chạy như bay về nhà cậu ta thật rồi!
"Cậu đưa tôi về làm gì?"
Uyển Lãng Thiên nhỏ giọng hỏi Hạ Vũ Đình, lại phát hiện bàn ăn nhà bọn họ quá, quá, quá dài!
Bữa cơm này như một cuộc đàm phán quốc tế, nói một câu thôi chắc cũng cần cái loa đấy chứ?
Hạ Vũ Đình ngồi ở đầu bên kia của chiếc bàn dài tao nhã cắt miếng thịt, cười với anh: "Hả? Cậu nói cái gì? À, thực xin lỗi, văn hóa trên bàn ăn của nhà chúng tôi là không nói chuyện, nhân lúc còn nóng ăn đi?"
Ồ, bởi vì văn hóa bàn ăn không cho nói chuyện, nên mới cố ý làm bàn dài như thế, để khoảng cách hai người ăn xa như vậy.
Các món ăn, canh và món tráng miệng mà cô bảo mẫu bê ra đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dich-cu-muon-cung-toi-lap-cp/2686178/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.