Chương trước
Chương sau
Edit: TịnhTan nát cõi lòng thành tro là cảm giác gì? Đó chính là cảm giác khi hẹn gặp nữ thần, kết quả nhìn thấy nữ thần đang hôn môi với một người con trai khác.
Lý Tiêu hiểu rồi, nữ thần  không thuộc về hắn, cho dù hắn gửi tin nhắn thường xuyên thì thế nào, hắn thổ lộ có chân thành thì thế nào. Nữ thần vĩnh viễn cũng không thuộc về hắn, nữ thần thuộc về người con trai đang hôn cô kia. Nữ thần là hoa đã có chủ ……
Nhưng là vì sao Lý Tiêu không nghe ai nhắc tới chuyện nữ thần có bạn trai?
Được rồi, vấn đề này cũng không quan trọng. Sự thật đang ở ngay trước mắt, còn có thể nói được gì?
Lý Tiêu không có đi gặp nữ thần, cũng không chào hỏi cô, tuy rằng theo lý thuyết hắn cùng nữ thần cũng coi như là quen biết. Hắn thậm chí không muốn nữ thần nhìn thấy hắn.
Hắn kéo bó hoa hồng đỏ vừa mua, ủ rũ đi ở ngã tư đường trên sân trường. Mục tiêu đầu tiên là thùng rác, bó hoa hồng trên tay là sự trói buộc, hắn phải ném đi. Tuy rằng bó hoa hồng này hắn mua ở chỗ ông chú kia tốn không ít tiền.
Ném hoa hồng, hắn muốn trở về phòng, thu thập một chút hành lý. Ngay sau khi kết thúc lễ trao đổi sinh viên nước ngoài, trường được nghỉ, hắn nên về nhà.
Lý Tiêu đứng ở ngã tư giữa trường học và chợ buôn bán về đêm. Nếu về phòng thì đi về bên trái, đương nhiên hắn cũng có thể lựa chọn đi bên trái, đi vòng trên con đường nhỏ của trường một vòng. Nhưng hắn không lựa chọn, mà là nhìn bức tường phía trước cách hắn không xa mà ngẩn người.
Mà Chu Dịch Phàm đứng ở xa xa, ngẩn người nhìn Lý Tiêu.
Hắn đã nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Lý Tiêu, mất mát và khổ sở, nhìn thấy Lý Tiêu ném bó hoa hồng kia, buông tha cho tình yêu trong lòng. Lý Tiêu hẳn là cũng nếm qua hương vị mà cậu đã từng trải qua, nhưng trên mặt cậu không có sự vui vẻ khi trả thù, cậu chỉ đang miễn cưỡng duy trì bình tĩnh mà thôi.
Trả thù, còn không phải tự mình tìm phiền não sao?
Chu Dịch Phàm cúi đầu, ra lệnh cho mình không cần đuổi theo bóng dáng Lý Tiêu. Tốt nhất là kiềm chế suy nghĩ của mình một chút, dừng lại những suy nghĩ về Lý Tiêu, ví dụ như tay Lý Tiêu nắm cậu rất ấm áp, ngón tay Lý Tiêu rất nhỏ nhưng cứng rắn; Ví dụ như Lý Tiêu ôm cậu, lồng ngực rất rộng lớn, dưới lồng ngực là trái tim đang đập; Ví dụ như Lý Tiêu dùng tiếng Anh sứt sẹo kia, đọc thơ tình…… Lý Tiêu cười, cười to, mỉm cười, ngây ngô cười; Vẻ mặt của hắn, nghiêm túc, chăm chú, mặt xấu; Hắn thích ăn điểm tâm, ưa chơi đùa trò chơi, yêu lớp…… Tất cả mọi chuyện về Lý Tiêu, cậu muốn không nghĩ nữa, miễn cho tâm lý mất đi cân bằng dẫn đến tim đau lòng cũng đau.
Hoặc là có thể chọn lấy một phương pháp đơn giản, ăn thuốc phiện giảm đau.
Phạm Doãn Y rất ít khi cùng bạn trai đi ra đi vào trong sân trường, cũng không kết giao với sinh viên cùng trường. Cho nên Lý Tiêu nghe không được về bát quái Phạm Doãn Y có bạn trai cũng không có gì kỳ lạ. Lần này Chu Dịch Phàm gọi cô mang theo bạn trai cùng nhau đến trường học, cô còn rất ngoài ý muốn, bởi vì Chu Dịch Phàm luôn luôn không có hứng thú với bạn trai của cô.
Qua thời gian đã hẹn, Chu Dịch Phàm vẫn chưa tới, Phạm Doãn Y liền gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm. Cú điện thoại này triệt để giải cứu Chu Dịch Phàm. Đắm chìm trong chuyện tình cảm không thể nào có được, còn không bằng nhanh đi gặp bạn tốt.
Bến tàu có một cây cầu ở cuối bên tay phải, giấu ở dưới là một dòng nước ấm màu xanh. Ở đây có cây cầu dài trên sông, có cây xanh, có hoa hồng, thỉnh thoảng còn có vài con chim không sợ người đến tìm thức ăn. Đây là một nơi rất thích hợp để hẹn hò. Các sinh viên sau khi tan học, cũng thích ở chỗ này vừa ăn vặt vừa tám chuyện. Nhưng mà lúc trường được nghỉ học, người tới nơi này rất ít, so với lúc mới khai giảng, ngược lại là yên lặng hơn nhiều.
Lúc Chu Dịch Phàm tới nơi, Phạm Doãn Y cùng bạn trai đang dính với nhau. Ngồi chung với một đôi người yêu có quan hệ thân mật với nhau, Chu Dịch Phàm vừa thất tình có vẻ cô đơn chiếc bóng không hợp. Cho rằng mình sẽ được bạn tốt cứu giúp, không ngờ đến nơi lại càng bị đả kích hơn, Chu Dịch Phàm cảm thấy mình quả thật rất xui xẻo.
Nói chuyện Đông Tây một lát, trong lúc hơn phân nửa là Chu Dịch Phàm nói, Phạm DoãnY và bạn trai cô thỉnh thoảng phụ họa vài câu. Không bao lâu Phạm Doãn Y liền tạm biệt với Chu Dịch Phàm, trốn ở trong lòng bạn trai lắc lắc tay, đi thật tiêu sái, một chút cũng không phát hiện nội tâm hư không tịch mịch của Chu Dịch Phàm, đang cần người quan tâm đến như thế nào.
Chu Dịch Phàm thở dài một tiếng, cũng rời khỏi bến tàu. Khi đi qua cây cầu, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy những chữ cái rãi rác trên mỗi ô vuông.
Mấy chữ cái lộn xộn này, thật sự có thể ghép lại thành một bài thơ tình sao?
Chu Dịch Phàm rất nghi ngờ.
Trong lòng có nghi vấn, tự nhiên muốn đi đến cầu kiểm chứng một phen mới xứng đáng với danh hiệu học giỏi của Chu Dịch Phàm. Vì thế Chu Dịch Phàm bắt đầu đi dọc theo cây cầu dài, cúi đầu chậm rãi đi. Vừa đi, vừa ghi nhớ các chữ cái.
Với trí nhớ của Chu Dịch Phàm, để nhớ được mấy chữ cái này, cũng không mất bao nhiêu thời gian liền có thể nhớ được toàn bộ. Trước khi trời về đêm, cậu đã nhớ hết tất cả các chữ cái rồi.
Giống như Chu Dịch Phàm dự đoán, mấy chữ cái lộn xộn này, căn bản không thể ghép thành bài thơ. Xuất phát thái độ nghiêm túc của sinh viên công nghệ, Chu Dịch Phàm còn thử đảo ngược, thử phương pháp ghép thành từng từ, thậm chí dùng tới mật mã tin học muốn giải ra một cái gì đó có nghĩa. Kết quả vẫn không thu hoạch được gì.
Quả nhiên tất cả chỉ là hiểu lầm tốt đẹp chỉ có trong tưởng tượng mà thôi. Thậm chí khả năng là có người nhàm chán bịa ra lời nói dối.
Đứng ở trên cầu thật lâu, phong cảnh xung quanh vẫn như trước đẹp như một bức tranh. Vì muốn biết được chân tướng Chu Dịch Phàm đột nhiên cảm thấy rất áp lực. Chắc là vì uống không đúng thuốc giảm đau, không nên nảy sinh tình cảm. Thất tình, thật ra cũng chỉ có như thế. Chỉ là tự mình đa tình mà thôi, không tính là yêu đi. Cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là. Chẳng lẽ ở chung chưa tới một năm, liền khiến cậu yêu đến mức không kiềm chế được, không thể dứt bỏ được sao? Nực cười!
Chu Dịch Phàm nghĩ như thế, trong lòng lại không cảm thấy dễ chịu chút nào. Ngược lại càng ngày càng khó chịu, thật muốn làm chút gì để phát tiết một trận. Nhảy sông bơi lội không thích hợp, bởi vì nước sông quá bẩn. La to nhất định sẽ bị giáo cảnh xem như kẻ điên bắt đi. Cuối cùng Chu Dịch Phàm từ cầu dài đi đến một quán bar, uống rất nhiều rượu, vừa vàng vừa trắng, cái gì cũng uống, không say không về.
Chu Dịch Phàm ngồi phía Đông Nam của quán,  cách vài  cái bàn ở phía Tây Bắc, có một người đang chiếm cứ. Hơn nữa cũng giống như Chu Dịch Phàm vậy, người kia cũng bởi vì thất tình nên muốn uống rượu để phát tiết.
Người này chính là Lý Tiêu.
Với tính tình của Lý Tiêu, uống rượu như thế nào chỉ có một mình chứ? Đáng tiếc các bạn hữu của hắn vừa được nghỉ đã bay mất. Hình như đã đi về hết vào ngày hôm qua rồi, bao gồm bạn cùng phòng thân thiết với hắn là Lý Tiêu và Triệu Địa. Ngược lại Lý Tiêu muốn liên lạc với Chu Dịch Phàm, hỏi cậu có về nhà không, thế nhưng không ai nghe máy. Hắn không biết mình đã bị kéo vào sổ đen, Chu Dịch Phàm căn bản sẽ không nhận điện thoại của hắn.
Nói tóm lại Lý Tiêu rất bi thảm chỉ có thể thất tình mà uống rượu một mình. Lý Tiêu có tiếng ngàn chén không say, hắn vì thế mà rất buồn rầu. Không thể khiến mình say, sao có thể giảm bớt nỗi đau khi thất đình được chứ? Hơn nữa càng uống lại càng tỉnh, kia không phải là tự tìm ngược sao?
Lý Tiêu nghĩ như thế, ngửa đầu uống hết cả một ly bia. Hiển nhiên hắn đang tự tìm ngược.
Uống rượu nhiều, hắn liền sẽ trở nên rất nghiêm túc. Cũng không thích cười, thoạt nhìn không giống như bình thường, rất lạnh lùng.
Nhưng có người từng nói rằng bộ dáng lạnh lùng của hắn đặc biệt hấp dẫn người khác, cả người đều tản ra một cách tự nhiên không cần đến hooc-môn. Lúc này chỉ cần một ánh mắt của hắn thôi cũng khiến con gái phải thét chói tai.
Sau khi cô gái thứ n bị hắn vô tình cự tuyệt, Lý Tiêu cuối cùng cũng có kinh nghiệm nhất định. Nhưng mà, hắn tuy thiếu người uống rượu với hắn, lại thật sự không cần phụ nữ muốn ăn đậu hủ của hắn đến ngồi chung. Hắn còn muốn lần đầu tiên của mình phải là với lão bà thân ái của hắn nữa đó. Sao? Ngươi (Chế) hỏi người không có kinh nghiệm như hắn có thể làm cho lão bà thân ái được tính phúc không ấy hả? Lý Tiêu nghiêm túc nói cho ngươi (chế) biết, trời sinh hắn có kỹ năng mạnh mẽ tàn bạo hơn cả nam chính trong phim heo, ngươi (chế) có tin không? Không tin à…ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.