Đường Lập Ngôn không những nghe ra ẩn ý của câu này, còn nhìn ra ánh mắt ái muội cực kỳ của Bùi Sơn. Hắn không khỏi lại nghĩ tới cái đêm bị Thái Tầm cắt ngang kia.
"..." Thái Tầm cảm thấy mình như một con dê non đang đợi bị làm thịt.
Nhìn hai cái người này mắt qua mày lại, rồi nghĩ đến chuyện hai ngày trước mình còn to mồm trước mặt Đường Lập Ngôn... Thái Tầm lúc này chỉ muốn tìm cái hố chui xuống, nhưng miệng thì vẫn thể thua được, liên tục nói hai người bọ họ "cấu kết làm chuyện xấu".
Đường Lập Ngôn mất kiên nhẫn giục giã: "Đừng có lôi thôi nữa được không?"
Mấy chục giây trôi qua, Thái Tầm vẫn cứ ấp úng.
Bùi Sơn không muốn chờ, đột nhiên đứng dậy, lấy cái dao gọt hoa quả trên bàn, ánh mắt không hề có chút ý cười nào, lạnh lùng đi đến trước mặt Thái Tầm.
Ánh dao phản lại đảo qua mặt Thái Tầm, sau đó "cạch" một tiếng, dao dí vào chóp mũi Thái Tầm, rồi cắm xuống bàn trà.
Lưỡi dao cằm trên mặt gỗ, vì chịu lực mà lắc lư hồi lâu.
Đừng nói đến Thái Tầm, ngay cả Đường Lập Ngôn cũng bị hành động đột ngột này làm cho hoảng sợ.
"Không phải chứ, cũng đâu đến mức..." Đường Lập Ngôn sợ anh kích động, khụ một tiếng.
Còn Bùi Sơn lại ngồi về chỗ, duy trì biểu cảm nhàn nhạt, nói: "Không sao, chỉ muốn cho cậu ta xem là dao mài không sắc thôi, cho dù tôi có dùng hết sức thì cũng không cắm sâu vào bàn được."
Nói xong khoé miệng cong lên, vân đạm phong khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di/979197/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.