Trời vào đông giá rét, cành cây khô khốc, trên bầu trời khói sương mịt mù, phân tách thành mấy phần.
Một người đàn ông mặc áo choàng bước ra từ khoảng không mịt mờ. Bộ trang phục hoàng đế màu xanh in hằn vài nếp gấp.
Cổ tay y ào ạt trào máu. Ánh đỏ tươi rơi xuống, đọng trên nền tuyết, đông lại thành băng, cực kỳ chói mắt.
"Chi Bạch..."
Giọng y thoáng chút nghẹn ngào, chẳng có sinh khí. Hơi thở mỏng manh xua đuổi con quạ trên cành khô.
Y đột nhiên lảo đảo, ngã xuống đất.
Y ngơ ngác mà đi, chìm trong hoảng loạn.
Y chưa bao giờ đến đây, nơi này không có trường học, học sinh mà y quen thuộc, cũng không có... Chi Bạch của y.
"Chi Bạch..."
"Chi Bạch?"
Màu rơi xuống tan ra, in trên mặt tuyết, hoá thành từng cành hoa đỏ rực. Trên đầu cành, hoa điên cuồng sinh trưởng, mọc ra thân cành mảnh khảnh, mọc ra cánh hoa đỏ tươi.
Người đàn ông nọ lảo đảo một chút, nhào xuống nền tuyết.
Ánh hồng phủ kín trong mắt khiến y kinh hồn táng đảm, y nhận ra hoa này... học văn học khoa học cả một đời, nhưng y cũng vẫn biết đến câu chuyện về cầu Nại Hà, hoa bỉ ngạn mà người ta thường kể trên phố.
Đôi mắt mơ hồ gạt đi mây mù, đôi môi run rẩy trong gió lạnh. Y sờ lên gương mặt mình, lạnh băng.
"Chi Bạch, chết rồi?"
Tựa như đáp lại y, cánh hoa bỉ ngạn nở rộ, chiếm lấy tất cả sắc trắng, một dòng sông đen mà sáng ngời xuất hiện từ trong bụi hoa.
"Tôi cũng, chết rồi?"
Bùi Sơn hít sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di/236033/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.