10
Gói bưu phẩm không có tên người gửi. Bên trong chỉ là một chiếc USB nhỏ xíu, lạnh ngắt như một lời nhắc nhở.
Tôi cầm nó trên tay rất lâu, cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn cắm vào máy tính.
Trong đó chỉ có một video duy nhất.
Tôi bấm mở.
Khung hình đầu tiên là một ngôi chùa cổ. Ánh đèn xanh nhạt, tượng Phật nghiêm trang, khói nhang mờ mịt quấn quanh từng cột gỗ.
Một người đàn ông mặc áo cà sa màu xám quỳ trước điện thờ, chắp tay, cúi đầu tụng kinh.
Máy quay tiến gần dần.
Tôi nhận ra gương mặt ấy ngay lập tức.
Lý Gia Hào.
Anh ta đã xuống tóc. Thứ kiêu ngạo và hăng hái từng bám trên gương mặt ấy biến mất sạch, chỉ còn sự bình thản trống rỗng đến tê dại.
Video không có tiếng. Chỉ thấy môi anh ta chuyển động liên tục.
Tôi nhìn khẩu hình, nhận ra hai chữ anh ta lặp đi lặp lại, như một lời nguyền:
“Tĩnh Di.”
Tim tôi nhói lên, như có ai dùng kim châm xuyên thẳng vào.
Cảnh cuối chuyển sang một tấm bia công đức trong chùa.
Trên đó khắc rõ ràng:
【Tội nhân Lý Gia Hào nguyện dâng phần đời còn lại cầu phúc cho vợ cũ Vương Tĩnh Di, mong cô bình an, vui vẻ suốt đời.】
“Phần đời còn lại”… Anh ta còn lại gì nữa đâu? Màn hình tắt phụt. Chỉ còn một màu đen tràn ngập.
Tôi ngồi bất động trước máy tính, rất lâu.
Ai gửi cho tôi?
Trần Hạo sao?
Anh ta muốn tôi hiểu điều gì? Rằng Lý Gia Hào đã trả giá? Rằng tất cả đã kết thúc?
Trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di-khong-gian/5075952/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.