Cho đến khi tôi gặp Cố Ngôn.
Anh là hàng xóm mới chuyển đến, một bác sĩ người Hoa.
Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào một buổi chiều mưa.
Tôi quên mang ô, bị mắc kẹt trước cửa siêu thị.
Anh cầm một chiếc ô đen, bước tới hỏi:
“Cô cần giúp không?”
Giọng nói ấm áp như ánh nắng xuyên qua mây mù.
Tôi sững người vài giây.
Anh cao ráo, áo sơ mi trắng, kính gọng vàng, dáng vẻ điềm đạm và sạch sẽ.
Hoàn toàn khác với những người đàn ông tôi từng gặp.
Không toan tính, không tàn nhẫn.
Chỉ có sự dịu dàng trong ánh mắt.
“Cảm ơn anh.” Tôi khẽ nói.
Anh lái xe đưa tôi về nhà, chúng tôi trò chuyện suốt dọc đường.
Tôi biết anh tên Cố Ngôn, bác sĩ ngoại khoa, chuyển đến đây chưa lâu.
Còn anh biết tôi là Vương Tĩnh Di, một họa sĩ tự do vừa định cư tại Queenstown.
Một thân phận mới, một cuộc đời mới.
Từ đó, chúng tôi trở thành bạn.
Anh mời tôi dự BBQ, tôi tặng anh những bức tranh phong cảnh.
Anh giúp tôi chăm sóc khu vườn, tôi nấu cho anh những bữa cơm ấm áp sau ca phẫu thuật dài.
Ở bên nhau rất nhẹ nhàng, rất yên ổn.
Anh biết tôi từng ly hôn, nhưng chưa từng truy hỏi quá khứ.
Mỗi khi tôi lặng đi, anh chỉ lặng lẽ đặt vào tay tôi một tách trà nóng.
“Nếu mệt thì cứ khóc.” Anh nói. “Anh ở đây.”
Ở trước mặt anh, tôi không cần phòng bị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Tôi từng nghĩ, chúng tôi sẽ mãi chỉ là bạn.
Cho đến sinh nhật tôi.
Tôi không nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di-khong-gian/5075951/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.