Trước sự phản bội đến tột cùng, đến nỗi nỗi buồn cũng trở nên dư thừa.
Tôi nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài phòng chờ sân bay, rồi hủy chuyến bay về nhà.
Tôi đổi vé, bay sang một thành phố khác.
Trước khi tự tay đẩy bọn họ xuống địa ngục, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ ai trong số đó.
Điện thoại lại rung lên, là Lý Gia Hào.
Tôi do dự vài giây, rồi bắt máy.
“Vợ à, sao chưa về đến nhà? Em bảo là trễ hai tiếng thôi mà?” – giọng anh ta dịu dàng, chẳng khác gì mọi ngày.
“Ừ, em có việc gấp, nên tạt qua nhà mẹ một chuyến. Mai em về.”
“À, vậy à, em đi đường cẩn thận nhé. Anh tối nay có tiếp khách, chắc về muộn một chút.”
Tiếp khách? Chắc là tiếp Trương Thiến thì có.
“Ừ, anh nhớ uống ít thôi.”
Tôi tắt máy, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hai đứa chụp chung đang hiện trên màn hình điện thoại. Cả hai đều cười rất tươi.
Tôi lặng lẽ lưu ảnh lại, rồi thay màn hình nền thành một màu đen tuyền.
Trò chơi… bắt đầu rồi.
Tôi kéo vali, không ngoảnh đầu, đi thẳng về phía cửa lên máy bay mới.
Lý Gia Hào. Trương Đình. Trương Thiến.
Một người cũng đừng mong thoát.
Tôi đặt phòng khách sạn, ném người lên chiếc giường lớn mềm mại.
Tôi mở đoạn video dài năm phút ba mươi giây trong điện thoại ra, tua từng khung hình.
Từng cú lắc, từng biểu cảm, đều như những nhát d.a.o khắc sâu vào tim tôi.
Tôi không phải đang tự hành hạ bản thân.
Tôi chỉ đang tự nhắc mình — tuyệt đối không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di-khong-gian/5075939/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.