Tần Trầm cũng đồng ý lời Hứa Giản nói, cho rằng Liễu Thiên Thiên không chỉ có bệnh, còn không chữa nổi.
Hứa Giản: "Vậy phía cảnh sát nói thế nào?"
Tần Trầm: "Tối hôm qua cảnh sát đến nhà bắt người, kết quả cụ thể vẫn chưa có."
Hứa Giản nghe xong vừa nghĩ, cũng phải, lần này mới qua một buổi tối, có thể điều tra rõ ràng sự thật mọi chuyện đã rất nhanh, cần một thời gian nữa để thẩm vấn và vụ án mới có kết quả.
Hứa Giản suy nghĩ một chút, lại cau mày: "Gia đình Liễu Thiên Thiên nhất định sẽ dựa vào quan hệ để bảo lãnh cô ta."
Tần Trầm gật đầu: "Em nghĩ không sai, tối hôm qua ba Liễu Thiên Thiên cũng đã suốt đêm đến nhà anh xin tha cho cô ta."
Theo lời mẹ Tần Trầm kể, nửa đêm hôm qua hơn ba giờ sáng Liễu Đằng đến nhà hắn, sắc mặt uể oải, sốt ruột như lửa đốt, mấy tiếng như già nua thêm mười tuổi.
Tối hôm qua, Liễu Đằng ngồi xuống đã bắt đầu khóc, khóc con gái của ông còn nhỏ không hiểu chuyện, khóc mình lớn tuổi mới có con không dễ dàng, không biết dạy dỗ con, cuối cùng cầu xin bọn họ, có thể vì bao năm tâm huyết của mình vào Nhạc Ngu, không có công cũng có sức, cho Liễu Thiên Thiên một con đường sống.
Ông bảo đảm sau này nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc, sẽ không để cho Liễu Thiên Thiên tiếp tục xuất hiện trước mặt Tần Trầm.
Liễu Thiên Thiên thuê đám Ngô Tam Giang, tính chất vụ này rất nghiêm trọng, cũng nhờ từ nhỏ Tần Trầm được rèn luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/1086126/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.