Chương trước
Chương sau
Nghĩ Tần Trầm hẳn là cũng không chú ý cầm nhầm ly, hai người đàn ông cũng không cần để ý những chi tiết này, sau khi làm tốt công tác tư tưởng xong, Hứa Giản đưa ly trả cho Tần Trầm.
Tần Trầm cũng không nói thêm gì, sắc mặt tự nhiên nhận lấy, hai người hiểu ngầm không đề cập tới việc gián tiếp hôn môi.
Cơm nước rồi dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, Hứa Giản còn chưa kịp ngồi xuống, thì nhận được cuộc gọi của Trần Đậu Đậu gọi tới, phấn khích nói người đại diện cho y một cơ hội thử vai nam thứ trong phim truyền hình.
Hứa Giản cũng vui thay cho y: "Đậu Đậu, cậu cố lên, cố gắng nắm lấy vai thứ đầu tiên trong đời cậu nha!"
"Nhất định rồi." Trong giọng nói Trần Đậu Đậu không kìm nén được kích động: "Tớ sẽ mời cậu ăn cơm sau khi thử vai được thông qua!"
Cầm điện thoại di động đi tới ban công, bầu trời phía xa vẫn còn tia sáng nhạt, trong mắt Hứa Giản đều là ý cười: "Chúc mừng cậu trước."
Trần Đậu Đậu: "Người đại diện bỗng dưng gọi điện thoại cho tớ, trước đó một tí dấu hiệu cũng không có, Nhị Giản, cuối cùng tớ cũng cảm nhận được lời cậu nói, cảm giác trên trời rớt xuống bánh có nhân, nếu không phải cuộc gọi được ghi âm, tới cũng nghi ngờ mình nằm mơ."
Nghe Trần Đậu Đậu nói, Hứa Giản khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, đoán được cơ hội y thử vai hẳn là Khương Lâm Tà sắp xếp.
Hứa Giản cũng không nói ra quan hệ của mình và Khương Lâm Tà, mở miệng cười:
"Chắc là rốt cuộc công ty cũng thấy được thực lực của cậu, cậu phải nắm chắc cơ hội lần này."
Trần Đậu Đậu: "Dĩ nhiên, tớ nhất định sẽ làm cho đạo diễn casting quỳ dưới tài diễn xuất của tớ!"
Hứa Giản trêu ghẹo: "Tớ còn tưởng cậu muốn làm cho đối phương quỳ dưới quần của cậu."
"Làm sao có khả năng." Trần Đậu Đậu không chút do dự mà phản bác: "Tớ chính là trai thẳng, ngực to da trắng mắt long lanh mãi mãi là hình mẫu lý tưởng của tớ!"
Trai thẳng?
Hứa Giản dừng một chút, hỏi: "Cậu kỳ thị đồng tính?"
Trần Đậu Đậu nghe xong sững sờ, lập tức lắc đầu: "Tớ không kỳ thị đồng tính."
Hứa Giản nghe vậy thở ra một hơi: "Vậy thì được."
Nhận ra giọng điệu Hứa Giản thay đổi, Trần Đậu Đậu cũng sửng sốt: "Sao cậu lại hỏi vậy? Lẽ nào —— "
Trần Đậu Đậu không nói ra câu kế tiếp, nghe giọng Hứa Giản nghiêm túc, y đột nhiên có một suy đoán lớn mật, chần chờ mở miệng:
"Nhị Giản, cậu..."
Thấy Trần Đậu Đậu 'cậu' nửa ngày cũng không có lý do, biết y muốn hỏi cái gì, Hứa Giản hiểu ý cướp lời:
"Tớ không phải, cậu đừng hiểu lầm."
Trần Đậu Đậu nghe xong thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng còn không đợi Trần Đậu Đậu bên kia thở phào xong xuôi, ánh mắt Hứa Giản lướt qua phòng khách mà Tần Trầm bên trong, giọng điệu đột nhiên lại không chắc chắn lắm:
"Thế nhưng... Tớ cũng không phải thẳng đến vậy?"
Trần Đậu Đậu: "???"
Trong đầu ngẫm lại lúc thường ở chung với Tần Trầm, Hứa Giản phiền muộn vươn ngón tay chọc sen đá trên ban công, nhỏ giọng:
"Gần đây tớ luôn cảm giác như đang nhảy liên tục trên hai con đường thẳng và cua."
Trần Đậu Đậu: "!!!"
Không để ý tới chút thất vọng và phiền muộn trong giọng nói Hứa Giản, Trần Đậu Đậu nằm trên giường trực tiếp bật dậy như cá chép:
"Chời ụ! Thiệt hay giả, cậu bị người khác bẻ cong? Đối phương là ai?"
Tay Hứa Giản không ngừng bứt sen đá, tất nhiên không thể nói tên Tần Trầm ra, chỉ nói:
"Bây giờ tớ cũng chưa xác định..."
Trần Đậu Đậu lúc này thử vai nam thứ cái gì cũng quên hết đi, không có gì quan trọng bằng xu hướng tính dục và hạnh phúc cả đời của người anh em:
"Cậu có cảm giác với anh chàng nào sao?"
Điểm ấy Hứa Giản cũng không phải phủ nhận, thấp giọng đáp một tiếng.
Trần Đậu Đậu sợ ngây người: "Cậu thích đối phương?"
Thế mẹ nó cậu đây không phải cong thành nhang muỗi rồi? Còn chưa xác định?
Hứa Giản nghe xong lại cau mày: "Có cảm giác thì là thích?"
Hứa Giản thừa nhận mình có cảm giác đối với Tần Trầm, nhưng muốn nói thích... cậu không chắc lắm.
Cậu không rõ loại tình cảm mình đối với Tần Trầm, là người trưởng thành yêu thích lẫn nhau, hay là bởi vì Tần Trầm giúp đỡ cậu trong thời điểm khó khăn nhất, lòng mang cảm kích.
Không giống với Hứa Giản, Trần Đậu Đậu đã từng có hai cô bạn gái khi còn là học sinh, cho nên y xác định vấn đề một cách đơn giản thô bạo:
"Hắn thích cậu không?"
Hứa Giản cau mày: "Không... hẳn?"
Tần Trầm thích, hẳn là mèo Sữa Tươi, không phải cậu.
Nghe ra Hứa Giản chần chờ, biết cậu ở phương diện này chậm chạp đến đáng sợ, có chút vấn đề hỏi cũng hỏi không, Trần Đậu Đậu liền đổi phương hướng:
"Các cậu hôn nhau chưa?"
Bị Trần Đậu Đậu hỏi thẳng thắn nên nghẹn một chút, ánh mắt Hứa Giản lóe lên, trên tay hơi dùng sức, không chú ý bứt một chiếc lá sen đá xuống.
Nhìn sen đá vô tội trong tay, Hứa Giản chột dạ liếc nhìn Tần Tràm trong phòng, thấy hắn không để ý mới trả lá cây vừa bứt về vị trí cũ như bịt tai trộm chuông, cố gắng làm như không có chuyện gì.
Hiểu tính cách của cậu, không nghe cậu trả lời, Trần Đậu Đậu hít vào một ngụm khí lạnh sau đó lại hỏi:
"Các cậu lên giường rồi?"
Tai Hứa Giản nóng lên, nhanh chóng xua tay: "Đương nhiên không có!"
Bởi vì quá quá khích quên kiểm soát âm lượng, Tần Trầm nghe thấy giọng nói vừa thẹn vừa giận của Hứa Giản, không nhịn được liếc mắt nhìn cậu.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau giữa không trung, Hứa Giản mới vừa rồi còn đang thảo luận hôn môi lên giường với Trần Đậu Đậu cảm thấy có hơi lúng túng, ánh mắt lóe lên, không tự tin dời tầm mắt.
Thấy cậu căng thẳng như vậy, chân mày Tần Trầm cau lại ——
Người này... đang chột dạ cái gì?
Hứa Giản vừa căng thẳng ngoại trừ đi thuận tay chân ra, tay còn không thành thật, trong tay cần phải nắm thứ gì đó, cho nên gieo vạ sen đá xong, cậu chuyển hướng về phía cây thùa bên cạnh, hàm hàm hồ hồ nói vào điện thoại:
"Không có gì đâu, chỉ... Hôn mấy lần."
Còn là bởi vì tăng dương khí.
Nhưng việc dương khí này Hứa Giản không có cách nào nói với Trần Đậu Đậu, chỉ sợ đối phương nghĩ mình không chỉ cong, đầu óc còn có vấn đề.
Trần Đậu Đậu hoàn toàn tin phục: "Đã hôn mấy lần?"
Hứa Giản sờ sờ cổ, thẹn thùng: "Tớ không nhớ rõ cụ thể mấy lần."
"Tớ không hỏi cậu mấy lần." Trần Đậu Đậu sắp mắt trợn trắng:
"Nhị Giản cậu có phải bị ngốc không? Các cậu đã hôn, cậu còn chưa xác định người ta có thích cậu hay không? Nếu không thích thì người ta hôn cậu làm cái gì? Rảnh quá không có chuyện làm? Trừ phi bản thân người kia là tra nam."
Hứa Giản vừa nghe nhanh chóng giải thích: "Anh ấy không phải loại người như vậy."
Lần này Trần Đậu Đậu trợn trắng mắt, tức giận nói: "Tớ chỉ đang giả thiết một chút, dù sao cậu cũng không cần che chở hắn như thế."
Hứa Giản đỏ mặt: "Không phải tớ che chở anh ấy, là anh ấy —— "
"Dừng lại!" Trần Đậu Đậu lên tiếng ngắt lời cậu: "Tớ không hề muốn nghe cậu khoe khoang, tớ chỉ hỏi cậu một câu, các cậu đã tiến triển đến bước hôn môi rồi, cậu còn có cái gì không chắc chắn?"
Nghe Trần Đậu Đậu nói, Hứa Giản trầm mặc vài giây, dùng ngón tay trỏ chạm vào lá cây thùa hai lần, hơi đâm nhói sau đó cậu khẽ thở dài:
"Anh ấy... Có đối tượng."
Nói tới nói lui, giám đốc Đỗ mới là nguồn cơn khiến Hứa Giản xoắn xuýt không chắc chắn như vậy.
Nhưng chuyện Tần Trầm và giám đốc Đỗ, Hứa Giản không thể nói rõ với Trần Đậu Đậu, cho nên cậu đổi cách nói.
Đồng tử Trần Đậu Đậu chấn động lần thứ hai trong đêm nay:
"Cái gì? Anh ta có bạn trai?"
Hứa Giản nhíu mày một cái, bổ sung: "Cũng có thể là bạn gái."
Đến nay cậu vẫn chưa biết giám đốc Đỗ là nam hay là nữ.
Lần này đến phiên Trần Đậu Đậu á khẩu không trả lời được, thật lâu mới nghẹn ra một câu nói:
"Anh ta có đối tượng còn trêu ghẹo cậu, cậu còn nói không phải tra nam?"
Thời buổi này người ta đều chơi hoa thế này à?
Chỉ sợ Hứa Giản không có kinh nghiệm tình cảm từng trải bị người khác lừa bịp, cuối cùng người mất tật mang, cho nên sau khi cảm thán trong lòng xong, phản ứng đầu tiên của Trần Đậu Đậu là khuyên cậu:
"Nhị Giản à, tuy rằng tớ thường xuyên nói cậu là Nhị, nhưng cũng không muốn cậu tiến lên thành Tam Giản, người ta đã có đối tượng, chúng ta không cần nhúng tay vào."
"Chân trời nơi nào không có cây cỏ, chúng ta muốn vóc người có vóc người, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, còn sợ tìm không ra đối tượng? Chúng ta không cần thiết treo cổ trên một cái cây."
Không đợi Hứa Giản nói chuyện, Trần Đậu Đậu lại rất xem thường mở miệng: "Thế rõ ràng cho thấy tra nam muốn bắt cá hai tay, nghĩ mình là Tần Trầm hay là Thẩm Tịch chắc? Nghĩ hay thật."
Hứa Giản: "..."
Nói ra chắc y không tin, nhưng đối phương thật sự là Tần Trầm.
Cuối cùng Trần Đậu Đậu thành thật với nhau, tận tình khuyên nhủ nói rất nhiều với Hứa Giản, nhưng Hứa Giản càng nghe tâm trạng càng chán nản.
Bởi vì sau khi tán gẫu với Trần Đậu Đậu, cuối cùng Hứa Giản cũng phát hiện hẳn là mình, chắc là, e rằng thật sự thích Tần Trầm.
Cúp điện thoại xong, nhìn trời đã tối, lòng Hứa Giản tràn đầy phiền muộn.
Khi đối mặt với Tần Trầm, nai già trong lòng Hứa Giản thỉnh thoảng hay nhảy nhót mấy lần biểu thị sự tồn tại của bản thân, cho nên bây giờ khi cho ra kết luận bản thân thật sự 'Lòng mang ý xấu' với Tần Trầm, trong lòng cậu cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn và khiếp sợ.
Thậm chí còn có tâm trạng vi diệu 'Nó thật sự là vậy'.
Hứa Giản không có ý định làm tiểu Tam, nhưng cậu biết giữa Tần Trầm và giám đốc Đỗ không phải quan hệ tình cảm, mà là quan hệ quy tắc ngầm bao dưỡng không lành mạnh, không tồn tại tình cảnh Nhị Giản thành Tam Giản.
Mà theo tình huống bây giờ, nếu cậu muốn đến với Tần Trầm, chính là đào góc tường giám đốc Đỗ.
Vừa nghĩ giá trị hiện tại của Tần Trầm, cả người Hứa Giản liền suy sụp, hữu tâm vô lực.
Tần Trầm so với cậu có tiền nhiều hơn, đối phương bao dưỡng cậu còn tạm được.
Này cũng làm người ta rất khó chịu...
......
Thời điểm trước khi ngủ nằm trên giường, Hứa Giản vẫn đang mất mát vì mối tình đầu của mình còn chưa nở hoa cũng đã chết yểu, cảm giác rất khó chịu ——
Người khác thất tình, bất kể là yêu thầm hay yêu nhau, tóm lại là yêu đương, mà bản thân, một giây trước mới vừa làm rõ tình cảm của mình, một giây sau cũng bởi vì nghèo mà thất tình.
Hứa Giản đã biến trở về thành mèo nằm trong ổ chăn đang nghĩ đến Tần Trầm, ôm đuôi mình buồn đến mức lông mèo cũng rụng mất.
Hứa Giản hai mươi bốn tuổi mới biết yêu buồn bực mất tập trung, không muốn ngủ cậu lấy chăn gối xả giận, móng vuốt cào chăn cắn gối, cứ dằn vặt đến hơn mười hai giờ: giờ còn không có một chút buồn ngủ, tỉnh táo đến mức có thể lập tức xuống giường chạy bộ.
Cuối cùng Hứa Giản ngã chỏng vó lên trời, cả con mèo đang lăn trên chăn hình chữ '太', nhìn đèn chùm trên trần đa sầu đa cảm, càng nghĩ càng cảm thấy Mimi oan ức:
Người khác yêu đương đều dễ dàng, sao đến cậu lại cứ khó vậy chứ?
Yêu đương không dễ, Mimi thở dài.
Cách nhau một bức tường, Tần Trầm cũng không ngủ, tất nhiên hắn nhận ra được sau khi Hứa Giản gọi điện thoại xong tâm tình không tốt lắm, nhưng khi hắn hỏi, Hứa Giản sâu xa liếc hắn một cái, sau đó lắc đầu nói không có chuyện gì.
Lúc đó Hứa Giản bất kể là giọng điệu hay là thần thái, cho người ta cảm giác viết một chữ 'Suy sụp' rất to.
Tần Trầm vẫn chưa từng thấy dáng vẻ Hứa Giản nản lòng như vậy, trực giác nói cho hắn biết nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng đang nghĩ ngợi, Tần Trầm nghe tiếng 'Cộc cộc cộc' ngoài cửa, hắn quay đầu nhìn về phía cạnh cửa.
Tần Trầm rất quen thuộc với âm thanh này, là tiếng khi chân ngắn Hứa Giản bước đi, móng vuốt va chạm sàn nhà tạo ra âm thanh, tiếng động rất nhẹ, nhưng trong ban đêm tĩnh lặng rất rõ ràng.
Lấy điện thoại di động nhìn xem thời gian, đã sắp gần một giờ.
Tần Trầm nhíu mày một cái —— quả nhiên ông giời con có chuyện gạt hắn.
Vì vậy Tần Trầm rón rén rời giường, từ từ tới gần phòng khách, muốn xem Hứa Giản đêm hôm không ngủ lại muốn làm cái gì.
Đi tới cạnh cửa, 'Tak' ấn sáng đèn của phòng khách lên, chờ nhìn rõ ràng Hứa Giản đang làm gì xong, Tần Trầm:
"... Hứa Sữa Tươi, cậu đang làm gì vậy?"
Nửa đêm bị tóm, Hứa Sữa Tươi giật mình: "!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.