Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chắc hẳn mọi đàn ông đều không thể chấp nhận việc mình bị người khác nghi ngờ nói kỹ thuật kém trong phương diện này, không thể, Hứa Giản cũng giống vậy.
Cho nên nghe Tần Trầm ghét bỏ kỹ thuật hôn của cậu kém, Hứa Giản không vui, quên mất lúng túng, phản ứng đầu tiên là phản bác: "Đâu có?"
Tuy Hứa Giản không có kinh nghiệm, nhưng bản thân vẫn rất hài lòng, cảm thấy vừa rồi mình biểu hiện rất tốt.
Không ngây ngốc như cái mõ gỗ, còn biết đáp lại!
Hứa Giản cảm thấy mình là thiên tài không cần học cũng biết.
Thấy Hứa Giản không phục, Tần Trầm cười: "Vừa nãy hình như cậu làm mặt quỷ với tôi."
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Hứa Giản, Tần Trầm há miệng: "Ble ble."
Nhìn Tần Trầm đột nhiên làm 'ble ble' với mình, Hứa Giản: "!!!"
Nói chuyện thì nói, tỏ vẻ dễ thương để chi!
Nhìn Tần Trầm, Hứa Giản chậm nửa nhịp mới phản ứng ——
Người nọ là nói cậu vừa rồi hôn môi lại như đang le lưỡi.
Sau khi hiểu rõ ý của Tần Trầm, mặt Hứa Giản đỏ bừng ngay lập tức, đẩy Tần Trầm trên người mình ra rồi ngồi dậy, vừa tức vừa 囧:
"Tôi đâu có."
Tần Trầm thuận thế vươn mình nằm trên ghế sô pha, nhìn Hứa Giản cười: "Không sao, tôi không chê cậu."
Hứa Giản lúc này ngay cả cần cổ cũng đỏ, tay chân cũng không biết để ở đâu.
Bị chê kỹ thuật hôn kém chưa tính, còn bị nói là đang 'ble ble', trọng điểm là khi Hứa Giản đưa lưng về phía Tần Trầm lặp lại hành động le lưỡi một chút, nhận ra mới vừa rồi có lẽ là thật.
So sánh kỹ thuật hôn 'sương sương' của mình với Tần Trầm, Hứa Giản đột nhiên phiền muộn.
Kỹ thuật hôn của cậu kém là do không có kinh nghiệm, vậy kỹ thuật hôn thành thạo của Tần Trầm vừa rồi là luyện tập với ai? Giám đốc Đỗ kia à?
Nghĩ tới đây, Hứa Giản ủ rũ, trong lòng chua xót còn có chút tức giận.
Nhạy bén nhận ra cảm xúc của Hứa Giản thay đổi, Tần Trầm chống cùi chỏ ngồi dậy, dùng một bên tay khác chạm vào cậu:
"Dỗi rồi?"
Hứa Giản sợ ngứa bị Tần Trầm chọc vào eo, rụt lại bỗng nhiên quay người.
Thấy Tần Trầm cười cười, Hứa Giản kìm nén cơn giận càng ngày càng bạo, đẩy ngã Tần Trầm như hắn làm vừa nãy, không nói một lời há miệng ——
Tần Trầm bị phản công một lần nữa cảm nhận được cái hôn "hời hợt" của Hứa Giản.
Hứa Giản không làm chủ được sức lực, khi hôn lên môi Tần Trầm còn bị răng cậu va vào, có thể cảm nhận được mùi máu tanh cực kì nhạt, hẳn là rách môi.
Tần Trầm ngay cả lông mày cũng không nhíu lại chút nào, tay vắt qua eo Hứa Giản phòng ngừa cậu vì quá quá khích mà lăn xuống khỏi ghế sô pha.
Đến khi kết thúc một lần nữa, Tần Trầm nhịn cười nói với Hứa Giản:
"Có tiến bộ hơn lúc trước."
Dựa vào vẻ mặt của hắn, Hứa Giản biết lời này là an ủi cậu, cũng rất giận.
Nhưng khi tầm mắt lướt đôi môi Tần Trầm bị rách, Hứa Giản lại cảm thấy đuối lý, giận mà không dám nói gì.
Ngay lúc Hứa Giản muốn nói gì đó để cứu vãn mặt mũi của bản thân, Tần Trầm đột nhiên mở miệng:
"Hôn hai lần, không biết có thể kéo dài thời gian bao lâu."
Tần Trầm chuyển đề tài quá nhanh, việc tăng dương khí mà Hứa Giản quăng ra sau gáy gần như chưa nhớ ra: "Hả?"
Hứa Giản Giản ngây người một lúc sau mới nhớ tới chuyện chính, vội vàng leo xuống khỏi người Tần Trầm, lúng túng xoa cổ cười nói:
"Cái này... Phải đến tối mới biết."
Bầu không khí ngay lập tức nghiêm túc lại, nhịp tim Hứa Giản cũng từ từ bình tĩnh:
Tần Trầm làm như thế, chỉ vì tăng dương khí mà thôi, sao mi lại căng thẳng làm gì?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hứa Giản cũng dần dần từ đỏ biến thành trắng, cuối cùng trở lại bình thường.
Mặc dù rõ ràng Tần Trầm đã hi sinh rất nhiều trong chuyện này, nhưng trong lòng Hứa Giản vẫn cảm giác rất khó chịu.
Thậm chí có hơi xấu hổ.
Giống như hát hí khúc trên cùng một sân khấu, sau khi kết thúc đối phương vỗ tay thoát vai nhanh gọn, mà mình vẫn còn đắm chìm trong đó.
Lòng tham không đáy, Hứa Giản cảm thấy mình còn rất đáng thẹn, Tần Trầm vì Sữa Tươi lấy việc giúp người làm niềm vui, còn cậu lại không rõ...
Âm thầm hít một hơi, Hứa Giản thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình cười cười với Tần Trầm:
"Có thể kéo dài bao lâu chờ đến tối sẽ biết, vừa nãy cảm ơn anh."
Tần Trầm được cảm ơn, nụ cười trên mặt ngưng lại, nhìn cậu chằm chằm vài giây mới hỏi: "Cảm ơn tôi làm gì?"
Hứa Giản giả vờ thoải mái: "Nếu không phải anh giúp đỡ, tôi thật sự không biết đến cảnh đêm phải làm sao."
Nụ cười trên mặt dần biến mất, Tần Trầm không nói một lời đứng dậy khỏi ghế sô pha, đôi mắt sâu xa liếc nhìn Hứa Giản, cuối cùng không nói gì đi rửa mặt.
Tần Trầm nện bước nhanh hơn lúc thường, hắn sợ mình chậm một chút nữa, hắn sẽ không nhịn được gõ đầu Hứa Giản hỏi cậu rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Hôn cũng đã hôn, thế mà nói với hắn chỉ là giúp đỡ?
Quả thực Tần Trầm cũng bị Hứa Giản chọc tức chết, nhưng lại không có cách nào nói, bởi vì chính mình đề cập tới việc tăng dương khí.
Hứa Giản bĩu môi nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Trầm, nhỏ giọng thầm thì: "Anh còn không vui..."
Trên xe về phim trường, Tiểu Nam nhìn cái này rồi nhìn cái kia một chút, rõ ràng cảm giác được bầu không khí giữa Hứa Giản và Tần Trầm hôm nay không đúng lắm.
Tiểu Nam nghĩ —— đôi tình nhân cãi vã xảy ra mâu thuẫn?
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt quét qua đôi môi bị rách của Tần Trầm, Tiểu Nam tự phủ định:
Miệng anh Trầm cũng bị anh Hứa cắn, tình hình trận chiến kịch liệt như vậy, không giống như là cãi nhau cho lắm?
Không chỉ Tiểu Nam, Hứa Giản cũng đang len lén ngắm Tần Trầm bên cạnh đang toả ra áp suất thấp, cậu không hiểu tại sao Tần Trầm lại nổi giận.
Chẳng lẽ là sau khi Tần Trầm tỉnh táo lại, nhận ra việc tăng dương khí là hắn chịu thiệt, hối hận rồi?
Nhưng mà mình cũng là nụ hôn đầu mà...
Còn không đợi Hứa Giản cau mày nghĩ ra nguyên nhân, Tần Trầm đột nhiên giơ tay gõ gõ bàn ăn trên RV:
"Nghĩ gì thế? Tập trung ăn cơm."
Hứa Giản lập tức hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt của Tần Trầm, kinh sợ đáp một tiếng, cầm lấy ly sữa tươi bên cạnh uống một hớp lớn.
Tần Trầm đem trứng chiên còn bốc hơi nóng đẩy tới trước mặt cậu:
"Trưa hôm nay kết thúc công việc muộn, ăn thêm một cái."
Sau khi nói xong Tần Trầm nhìn Hứa Giản lại bổ sung một câu: "Người đã lớn thế này, sao mỗi lần ăn cơm đều không tập trung vậy?"
Nhớ tới chuyện lần trước bị nước nóng làm bỏng móng vuốt, Hứa Giản tự biết đuối lý, nghe lời cắn một miếng trứng chiên, nghĩ thầm: Không giận nữa sao?
Nhìn hai má Hứa Giản nghiền ngẫm nhai nuốt, Tần Trầm chấp nhận số phận thầm thở dài:
Quên đi, mình đi tức giận với mèo ngốc thì được gì chứ?
Từ kỹ thuật hôn ngây ngô của Hứa Giản khiến cho Tần Trầm biết, kinh nghiệm yêu đương của ông giời con này gần như là số không.
Nếu không khi hôn môi cũng sẽ không chỉ biết là mở miệng sau đó le lưỡi.
Bây giờ nhớ lại Hứa Giản "hời hợt" hôn môi, Tần Trầm còn có chút muốn cười, nhưng không phải lúc, cho nên nhịn được.
Còn Tiểu Nam ở bên cạnh thu mọi cử động của hai người vào trong mắt, cắn ống hút nhìn nóc xe ——
Xời, mình lo lắng vô ích, đây đâu phải cãi nhau, này rõ ràng cho thấy đang tán tỉnh nhau.
Tình thú giữa mấy người yêu nhau, cún F.A như nàng không hiểu cho lắm.
......
Tăng dương khí với Tần Trầm hai lần, mười một giờ bốn mươi ba phút tối hôm đó Hứa Giản mới biến trở về thành mèo.
Nhìn Hứa Giản lông xù rồi nhìn đồng hồ treo trên tường, giọng điệu Tần Trầm tràn đầy tiếc nuối:
"Hôn hai lần mới kéo dài mười ba phút."
Ngửa đầu nhìn ý cười rạng rỡ trên mặt Tần Trầm, Hứa Giản: "..."
Cho nên rốt cuộc anh thấy tiếc nuối hay là cao hứng?
Giơ tay vuốt lông trên lưng Hứa Giản, Tần Trầm rũ mắt nhìn cậu: "Cái này hẳn là cũng có liên quan đến thời gian hôn nhỉ?"
Hứa Giản: "... meo."
Tần Trầm nói vậy Hứa Giản không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể lịch sự meo một tiếng xem như đáp lại.
Nhéo khuôn mặt tròn vo của Hứa Giản nhẹ nhàng kéo sang hai bên, Tần Trầm nói:
"Hỏi cậu thì trả lời, đừng hòng tỏ ra dễ thương để bỏ qua."
Hứa Giản bị nhéo nhăn mặt, bất mãn nhìn hắn, há miệng kêu: "Meo nghéo ~ "
Ý là: Đừng vo mặt tôi như thế, mặt cũng bị anh vo tròn xoe!
Tần Trầm cong tay gảy nhẹ tai mèo Hứa Giản: "Kêu nhỏ thôi, tôi nói với Tiểu Nam và mấy người khác là đưa cậu đến nhà bạn rồi, cậu kêu lớn như vậy nếu như bị họ nghe thấy được sẽ nghĩ tôi ở đây nuôi mèo hoang, tôi không thể giải thích."
Mặc dù tin tưởng cách âm của phòng khách sạn, nhưng Hứa • mèo hoang • Giản vẫn ngậm miệng, nhưng lại nhấc chân đạp Tần Trầm một phát để biểu đạt ý của mình.
Hứa Giản bây giờ càng ngày càng tròn trịa, sức đạp một đối với Tần Trầm mà nói là quá nhẹ, nhưng nó làm thịt và lông trắng như tuyết trên người đều run theo.
Tần Trầm nắm chặt hai cái chân trước làm loạn của cậu, cười nhìn cậu: "Ngài Hứa, có phải mỗi ngày cậu ăn đều đổ hết lên người Sữa Tươi không?"
Nếu không phải lông Hứa Giản màu trắng, Tần Trầm cũng phải nghi ngờ có phải cậu là mèo mướp hay không.
Mèo mướp lại bị hại.
Mà không phải Tần Trầm kỳ thị con gì màu cam, chỉ là mọi người cũng biết, có câu lợn cam không thể đùa.
(*Bên trung gọi mèo mướp và các loại mèo lông cam nói chung là mèo cam.)

Nghe ra Tần Trầm đang quanh co lòng vòng nói mình mập, Hứa Giản trừng hắn: Tôi là mèo lông dài, chẳng qua nhìn phúc hậu tí thôi ok?
Một người một mèo náo loạn một trận, Tần Trầm cố ý chọc cho Hứa Giản nhảy dựng lên, chờ ông giời von mệt mỏi hắn mới nói:
"Ngày mai chúng ta hôn thêm mấy lần, xem có thể phát hiện quy luật thời gian hay không."
Tần Trầm dùng giọng điệu ngày mai ăn cái gì để nói ngày mai hôn thêm mấy lần, làm cho Hứa Giản cũng không tiện từ chối, cuối cùng nhìn hắn một cái, lẳng lặng quay người không nhìn hắn.
Nhìn Hứa Giản lại đưa cái mông tròn vo về phía mình, Tần Trầm âm thầm nhếch khoé môi, giọng điệu lại nghiêm túc như đang diễn thuyết:
"Cứ quyết định như vậy đi."
Tần Trầm cảm thấy để cho Hứa Giản hiểu lầm cũng không tồi, hôn môi cũng có mượn cớ trở nên quang minh chính đại.
Mấu chốt là Hứa Giản hơn nửa không định từ chối.
Hứa Giản bi bô meo một tiếng.
Tần Trầm: "Cậu không nói lời nào thì tôi coi như cậu chấp nhận."
Hứa Sữa Tươi: "..."
Tôi cũng muốn có thể nói chuyện!
Tần Trầm ngứa tay lại vuốt mèo hai cái, cuối cùng nói:
"Vậy cậu nghỉ sớm một chút, đừng lướt video."
Trả lời Tần Trầm chính là cái đuôi Hứa Giản hất qua, ý là: Anh đi nhanh đi.
Vì vậy hai ngày trước khi bắt đầu quay cảnh cuối, Tần Trầm liền nghĩ trăm phương ngàn kế kéo Hứa Giản đi tăng dương khí, hai ngày ngắn ngủi, kỹ thuật hôn của Hứa Giản cũng khá lên không ít.
Với sự nỗ lực chung của cả hai, thời gian Hứa Giản biến thành mèo đã kéo dài đến mười hai giờ đêm, còn quy luật tương ứng, người trong cuộc cho biết ——
Ai hôn môi mà còn đếm thời gian?
Không tìm được quy luật, sáng ngày quay cảnh cuối, Tần Trầm trắng trợn kéo người hôn mấy lần.
Vốn dĩ Hứa Giản cho là sáng hôn lên nhiều lần như vậy hẳn đã đủ, kết quả ăn cơm tối xong, cậu bị Tần Trầm chặn trong RV.
Nhìn Tần Trầm nghiêm túc kéo cánh tay mình, Hứa Giản: "?"
Ấn dụng cụ điều khiển từ xa đóng cửa sổ xe lại, Tần Trầm nhìn Hứa Giản thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy còn chưa đủ an toàn."
Hứa Giản sững sờ, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, một giây sau Tần Trầm đã ôm cậu vào ngực, cúi đầu hôn.
Đối với sự tấn công bất ngờ của Tần Trầm, hai ngày nay Hứa Giản đã thành thói quen, lúc hôn còn không đợi để cậu lấy hơi, Tần Trầm mổ khóe miệng cậu một chút, nhanh chóng nói:
"Hôn càng nhiều lần càng an toàn."
Lần thứ hai bị chặn miệng, Hứa Giản trợn to mắt, vỗ lưng Tần Trầm: "Ưm... Ưm —— "
Hôn thì được, nhưng anh có thể để cho tôi lấy hơi được không?
Đây là hôn môi hay là mưu sát?
Ngay khi Hứa Giản sắp bị chết ngạt, cậu nghe Tần Trầm cười nói:
"Cậu có thể thở bằng mũi mà?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.