Chương trước
Chương sau
12

Nơi Lục Hân Vũ chọn là Vạn Lý Trường Thành hoang vu ở ngoại ô Bắc Kinh.

Ngày hôm sau, chúng tôi lái xe tới một số đoạn của Vạn Lý Trường Thành hoang sơ nằm khuất trong núi, Lục Hân Vũ dẫn tôi leo núi, nói rằng leo lên là có thể nhìn thấy núi hoa đào xinh đẹp.

Tôi không biết làm thế nào anh ấy có thể tìm được chỗ này, nhưng tôi biết tại sao anh lại chọn nó.

Khách du lịch rất ít, đối với một nhân vật của công chúng như anh thì đây là nơi tốt nhất để nghỉ ngơi.

Chỉ là không nghĩ tới, khi hai chúng tôi thở hồng hộc leo lên đỉnh núi bằng phẳng không cao, nơi đó thế mà... biển người tấp nập.

Rất nhiều cụ ông đặt thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp để ghi lại cảnh đẹp mùa xuân ở ngoại ô.

Các bác gái thì đeo khăn lụa đủ màu, tạo dáng chụp ảnh với nhau.

Tôi và Lục Hân Vũ chỉ có thể đứng yên tại chỗ.

Mà lúc này, ở phía xa xa, không biết ai đột nhiên hô lên:

"Đó không phải là người dẫn chương trình Lục Hân Vũ sao?!"

Ánh mắt mọi người đều nhìn sang, Lục Hân Vũ lập tức nắm lấy tay tôi, hai người chúng tôi không hẹn mà cùng bắt đầu chạy.

Tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông dần dần bị bỏ lại phía sau, trong không khí xen lẫn hương hoa đào, như thể có gió thổi qua, cũng có thể chúng tôi chính là ngọn nguồn của cơn gió ấy.

Những cánh hoa rơi trên bờ vai rộng của anh và mái tóc hơi rối của tôi, hơi ấm của anh thông qua lòng bàn tay truyền đến tôi, đã lâu rồi tôi không chạy nhanh như vậy, cũng thật lâu rồi trái tim này không đập nhanh đến thế.

Thời gian như quay ngược lại, tôi dường như trở về cái đêm hơn mười năm trước ấy, chàng trai chạy xe chở cô gái, gió cũng thổi vù vù bên tai tôi như thế.

Lần đó, tim tôi đập rất nhanh, tóc cũng bị gió thổi đến rối bời.

Tôi không muốn dừng lại.

Chúng tôi chạy mãi cho đến khi tới một nơi trống trải, chợt nhìn thấy núi rừng cách đó không xa, khắp nơi đều là hoa đào màu hồng rực rỡ.

Lục Hân Vũ không gạt tôi.

Nơi này thật sự có thể nhìn thấy núi hoa đào xinh đẹp.

Chúng tôi nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Giống như đứa trẻ trốn học thành công.

Tôi còn đang thở hổn hển và bình phục lại hô hấp thì anh ấy bỗng mỉm cười và giơ tay còn lại lên, vô cùng tự nhiên mà áp vào má tôi.

"Chạy đến đỏ cả mặt…"

Lời còn chưa dứt, hai người đều dừng lại.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Mặt tôi nóng bừng, và tay anh ấy cũng thế.

Tiếng tim đập dữ dội dường như đang nói cho tôi biết rằng mọi chuyện đang trở nên mất kiểm soát.

Tôi không ngừng tự nói với bản thân, không thể suy nghĩ lung tung, không nên suy nghĩ lung tung.

Xa cách mười năm, có thể gặp lại nhau, còn có thể làm bạn bè đã là quá tốt rồi.

Vì thế, tôi nhẹ nhàng lui về sau một bước, giả vờ tự nhiên tìm lời để nói.

"Hoa này thật đẹp."

"Đúng vậy", anh gật đầu, dường như đã lấy lại bình tĩnh, "Mùa hoa đào nở không còn bao lâu nữa, hay tuần sau mình đến xem lần nữa nhé?"

Tuần sau?

Tôi sửng sốt, "Tuần sau... chắc là không được."

Anh im lặng một lúc, "Lại là xem mắt sao?"

Tôi gật đầu, đây là người mà mẹ tôi đã sắp xếp từ một tháng trước, là con của bạn bè thân thích, cũng là người địa phương.

Đây là thực tế mà tôi phải đối mặt.

Gió xuân thật ấm áp và dễ chịu, nhìn hoa đào trước mắt, tôi ngẩng đầu lên rồi nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Lục Hân Vũ theo làn gió xuân ấm áp truyền vào tai tôi.

"Thật ra cuộc sống của mình rất đơn giản, khi không làm việc thì sẽ chơi bóng hoặc ở một mình."

Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh.

"Trình độ nấu ăn của mình cũng không tệ lắm, món Trung Quốc hay món Tây đều biết làm, biết sửa ống nước, cũng biết sửa đèn, cũng biết kể chuyện xưa trước khi ngủ."

Tôi sửng sốt, "Lục Hân Vũ..."

"Ngoại trừ thỉnh thoảng có công việc phải làm vào ban đêm, mình cảm thấy mình là một người có thể sống một cuộc sống bình thường rất tốt."

Tôi ngây người nhìn vào đôi mắt anh ấy.

Như những hạt châu rải rác được xâu vào thành một sợi dây, tôi có một suy đoán trong lòng muốn nói ra, nhưng chính tôi cũng không dám nghĩ tới.

Cho đến khi anh ấy nắm lấy tay tôi một lần nữa.

"Trần Tiểu Sam", anh nói, "Đừng đi xem mắt nữa."

"Thử cân nhắc anh đi."

"Được không?"

13

Tất cả chuyện này giống như một giấc mơ vậy.

Ngày đó, dưới bầu trời ngập tràn những cánh hoa đào bay lơ lửng, Lục Hân Vũ đã thổ lộ tình cảm với tôi.

Và tôi dựa vào vòng tay anh ấy, cuối cùng cũng có thể bày tỏ những tình cảm ẩn giấu sâu trong đáy lòng.

Tôi từng cho rằng, vở kịch yêu đơn phương bắt đầu từ thời trung học này chỉ có mỗi một mình tôi diễn.

Nhưng lại chẳng biết rằng từ nhiều năm về trước, ánh sáng trong đôi mắt chàng trai ấy cũng đã có hình bóng của tôi.

Những lần thận trọng khi tiếp xúc trong quá khứ, những cảm xúc phập phồng lo âu khi đối phương nhíu mày, hay vui vẻ vì nụ cười của người kia không phải chỉ mỗi mình tôi mới có, mà anh ấy cũng như thế.

Cứ thế, chúng tôi rất tự nhiên mà bên nhau.

Chúng tôi không phô trương rầm rộ việc chúng tôi ở bên nhau, cũng không cố ý che giấu điều đó với những người xung quanh, dù sao thì đoạn tình cảm này cũng đã bị giấu đủ lâu, quá dài, không cầu rực rỡ như pháo hoa, nhưng chúng tôi cũng hy vọng rằng tương lai sẽ bên nhau dài lâu.

Không lâu sau đó, trong đám bạn học của chúng tôi đã có người biết chuyện này.

Lâm San San là người đầu tiên gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói với giọng chua chát đầy móc câu, "Sự nghiệp của anh ấy đang trên đà phát triển, cậu là người ở ngành khác với anh ấy thì có thể giúp được gì cho anh ấy chứ? Cậu không phù hợp chút nào cả."

Tôi bình tĩnh trả lời: "Giúp được hay không, có phù hợp hay không, đều không liên quan đến cậu, nhưng nếu cậu nguyện ý dùng tài nguyên phong phú của những anh bạn trai cũ của cậu để giúp chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không từ chối."

Cô ấy ở đầu dây bên kia sửng sốt, rồi "tút" cúp điện thoại.

Cũng đâu phải chỉ có người dẫn chương trình mồm mép lanh lợi mới cãi nhau được, không phải sao?

Nhưng tôi cũng không nghĩ đến, chẳng bao lâu sau đã xảy ra chuyện.

Tôi và Lục Hân Vũ tự lái xe đến ngoại ô Bắc Kinh chơi, trong lúc đợi sạc pin cho xe ở khu phục vụ thì chúng tôi dựa vào xe nghỉ ngơi.

Anh nhìn núi xanh mây trắng ở phía xa xa, chợt kìm lòng chẳng đặng mà cúi người hôn tôi một cái.

Một tuần sau, Lục Hân Vũ được mời ra nước ngoài tham gia một chương trình cắm trại dã ngoại, hoạt động này được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ, thời gian là ba ngày, dựa theo quy định thì ban tổ chức sẽ thu điện thoại di động.

Ba ngày cách ly với mạng xã hội vốn cũng không phải việc gì khó, nhưng hết lần này tới lần khác lại có chuyện xảy ra trong ba ngày này.

Bức ảnh tôi và Lục Hân Vũ hôn nhau được một tài khoản marketing đăng tải, kèm theo đó là một câu chuyện bịa đặt vô cùng máu chó.

Trong câu chuyện bịa đặt đó, tôi là người thứ ba phá hỏng tình cảm của người khác, còn Lục Hân Vũ là một tên cặn bã bội tình bạc nghĩa.

Một câu chuyện được biên soạn không hay, thậm chí còn có đầy những lỗ hổng logic, nhưng vì sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Lục Hân Vũ và sự buôn dưa nhiệt tình của giang cư mận nên nó đã bay thẳng lên hot search.

Vào lúc này, lại có một tài khoản tiếp thị khác tung ra tin tức hot hơn nữa, nói Lục Hân Vũ đã bắt nạt phó đạo diễn điều hành Triệu Lỗi tại hiện trường ghi hình, cuối cùng bức bách Triệu Lỗi rời khỏi tổ chương trình.

Người mắng Lục Hân Vũ nhân phẩm kém trên mạng càng ngày càng nhiều, tin tức mới liên tục xuất hiện, mọi người thật giả khó phân, nhưng ai nấy cũng đều hưng phấn lạ thường.

Dù sao Lục Hân Vũ về nước chưa đầy hai năm đã lấy năng lực dẫn chương trình xuất sắc chen chân vào hàng ngũ người dẫn chương trình hàng đầu trong nước, anh làm việc khiêm tốn, năng lực chuyên nghiệp và thái độ đối nhân xử thế chưa từng có sai sót.

Nhìn một kẻ hoàn mỹ không một khuyết điểm từ trên vị trí cao chót vót rơi xuống, chỉ có thế thôi đã có thể làm cho nhiều người khoái trá thích thú.

Mà danh tính của tôi cũng bị đào ra, không ít người vọt vào tài khoản mạng xã hội của tôi chửi rủa mắng mỏ.

"Đàn ông trên đời này c.h.ế.t hết rồi hay sao mà lại đi cướp người đàn ông của người khác?"

"Người thứ ba không được c.h.ế.t tử tế."

"Cô trời sinh đ.ê t.iện à? Ngay cả tên cũng giống người thứ ba*."

(*) "Tiểu Sam" đọc gần giống "tiểu tam".

Ngay cả khi đi làm, ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi cũng mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, tôi cũng nghe được vài tiếng xì xào bàn tán sau lưng.

Mà Lâm San San vừa hay lại khóc một trận ở trong chương trình phát thanh của mình, từng lời nói đều ám chỉ cô ta là người bạn gái trong câu chuyện kia, cứ thế làm cho bản thân nổi tiếng hơn.

Càng ngày càng nhiều người mắng tôi và Lục Hân Vũ.

Ngay cả mẹ tôi cũng biết việc này, bà ấy tức giận vô cùng, mặc dù tôi bảo bà không nên xem nhưng bà vẫn đi đăng ký tài khoản và mắng những đứa nào dám mắng tôi.

Gặp phải loại chuyện này, nói bình tĩnh lòng không gợn sóng là nói dối, suy cho cùng, trong suốt 27 năm qua, tôi nhận được nhiều sự chú ý nhất cũng chỉ là những lúc đứng trên bục trao giải của trường học và đơn vị mà thôi.

Nước bẩn dội vào chúng tôi, giống như đã được lên kế hoạch từ lâu, nhắm vào anh ấy, nhắm vào tôi, nhắm vào chúng tôi.

Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi luôn có cảm giác bất lực.

Tôi thậm chí còn bắt đầu rối rắm, liệu những điều Lâm San San nói có đúng hay không, tôi không ở trong cái vòng luẩn quẩn kia nên không giúp được gì cho anh ấy.

Mặt khác, nếu lần tai họa này là do Triệu Lỗi trả thù thì rất có thể là vì tôi mà nổi lên.

Mà ngày thứ ba, lúc tôi tan ca, có hai người ngăn tôi lại trước cổng đơn vị.

Là cha mẹ của Lục Hân Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.