Chương trước
Chương sau
14

Sau khi Lục Hân Vũ ghi hình chương trình xong, anh ấy liền biết tất cả mọi chuyện lên men trên mạng nội bộ những ngày này, chúng tôi đã gọi video với nhau, anh bảo tôi đừng sợ, hãy gỡ cài đặt tất cả phần mềm xã hội, không nghe những cuộc gọi từ người lạ, ăn cơm, ngủ ngon và đợi anh ấy về.

Tôi dứt khoát xin nghỉ phép năm, còn anh thì mua chuyến bay gần nhất về nước.

Mặc dù anh ấy không cho tôi đi đón anh ấy, nhưng ngày hôm sau, tôi vẫn đến sân bay.

Anh vội vàng trở về, không đi cùng trợ lý, đẩy vali, dáng người cao thẳng, mặc dù khoác trên người chiếc áo khoác màu xám khiêm tốn, song anh vẫn chói mắt trong đám người.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi chợt nhớ đến lời cha mẹ anh ấy đã nói với tôi ngày hôm trước.

Cha anh nói: "Lục Hân Vũ đã kiếm tiền cho gia đình từ năm 18 tuổi, nó là con trai của chúng tôi, chúng tôi sinh ra nó nuôi nó ăn học tới lớn, cha nợ con trả, hiếu dưỡng cha mẹ là đức tính truyền thống tốt đẹp, là chuyện đương nhiên."

Mẹ anh nói: "Tuy cô là bạn gái của nó, nhưng nếu chúng tôi không đồng ý thì cô cũng không vào được cửa nhà họ Lục, muốn vào cửa nhà họ Lục và dùng tiền của nó sau này, thì bây giờ cô phải nghĩ cách kêu nó đưa tiền cho chúng tôi."

"Hiện tại hai đứa đã bị toàn mạng xã hội mắng chửi, nếu nó không đưa tiền, hai người già chúng tôi sẽ lên mạng livestream, nói nó vứt bỏ chúng tôi."



"Người Trung Quốc chúng ta rất trọng đạo hiếu, hậu quả thì cô cũng tự nghĩ ra được, nó là người của công chúng, nếu bị người ta biết nó đối xử với cha mẹ như thế thì cũng đừng mong có được sự nghiệp gì nữa."

Lúc gần rời đi, bọn họ nhận điện thoại, cúi đầu khom lưng với đầu dây bên kia, "Tiểu Triệu tổng, đương nhiên rồi... ngài xem, ngài trả bao nhiêu tiền... À, không thành vấn đề, không thành vấn đề, chúng tôi đương nhiên có thể xuất hiện..."

Đầu dây bên kia là ai, không cần nói cũng biết.

Sau khi cúp điện thoại, cha anh ấy ngậm điếu thuốc, thái độ càng thêm ngạo mạn, "Cô nói cho nó biết, nó không cho chúng tôi tiền thì sẽ có người cho, chúng tôi làm cha làm mẹ, kiên nhẫn cũng có giới hạn."

"Cho nó thời gian ba ngày, nếu nó không đưa tiền thì chờ bị cha mẹ ruột phơi bày đi."

Tôi lẳng lặng nhìn một nam một nữ trước mặt, thông qua khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ của hai người, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Hân Vũ.

Mỗi khi áp lực học hành đè nặng vào năm cuối cấp ba, tôi thường nhìn cây ngô đồng ngoài cửa sổ, vô thức nghĩ về Lục Hân Vũ, không biết cuộc sống của anh ấy ở Mỹ như thế nào?

Có phải anh ấy đã kết bạn với rất nhiều bạn bè có màu da khác nhau, giống như trong phim truyền hình vậy, mặc quần áo thời thượng, cùng bọn họ chơi ván trượt, chơi bóng rổ, trải qua thời gian học tập thoải mái.

Nhưng căn bản không phải như vậy.

Anh chỉ có thể vào trường cấp ba công lập bình thường nhất khu, giáo viên không tốt, cũng ít người theo học, anh một bên phải dựa vào bản thân xin vào đại học, một bên còn phải đi kiếm tiền trả nợ thay cha mẹ.

Cha mẹ anh đón anh sang Mỹ, không phải vì cuối cùng cũng nhớ ra phải làm tròn bổn phận của cha mẹ, mà là vì họ nợ quá nhiều tiền và cảm thấy rằng anh đã đủ lớn để giúp họ chia sẻ nợ nần.

Anh đến viện dưỡng lão người Hoa hỗ trợ chủ trì hoạt động lễ hội, nghĩ cách dùng ưu thế song ngữ Trung - Anh của mình để kiếm tiền. Câu nói "Cuộc sống khó khăn" khiến anh phải đi làm người dẫn chương trình tưởng như đùa kia thì ra đều là lời nói thật.



Suốt bao năm qua, gần như là anh không ngừng trả nợ cho bọn họ, trả hết khoản nợ mấy triệu của họ. Nhưng họ vẫn chưa thỏa mãn.

Họ theo đến Trung Quốc, không phải là vì cha mẹ nhớ con cái, mà là vì ngoài phí sinh hoạt cố định, anh không muốn cho họ thêm tiền để tiêu xài. Họ muốn thừa dịp dư luận đang gây áp lực cho anh để lấy sự nghiệp của anh ra uy hiếp. Không tìm thấy anh, họ liền đến tìm tôi.

Nhưng rốt cuộc bọn họ mù quáng đến mức nào, mới không chỉ coi anh như máy rút tiền hình người mà còn cùng người ngoài chèn ép anh.

Chỉ vì chút tiền đó?

Chỉ vì chút tiền đó thôi!

Rõ ràng anh ấy là Lục Hân Vũ!

Anh ấy tốt như vậy!

Xuyên qua không gian và thời gian, những chấp niệm thời niên thiếu bao năm của tôi lại dâng trào lên. Vào thời khắc này, tôi không muốn làm người trưởng thành phải nhìn trước ngó sau nữa, cũng không còn là đứa trẻ không thể làm chủ cuộc sống của bản thân nữa. Cho dù một giây sau trời có sập, đất có nứt, cho dù phải đối mặt với sự phản đối của cả thế giới, tôi biết, chỉ cần Lục Hân Vũ vươn tay về phía tôi, tôi đều chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy.

Ủng hộ anh ấy, bảo vệ anh ấy, ôm lấy anh ấy, yêu thương anh ấy.

Không suy nghĩ gì cả, cũng không cần quan tâm gì cả.

Dù cho phải chống lại cả thế giới cũng không sao hết

Những điều chua xót cũng như ngọt ngào lúc này như dòng thác phá vỡ mọi rào cản trào dâng, tràn lan khắp trái tim tôi. Tình yêu thầm kín bao năm nay đã vượt ra khỏi sự ngượng ngùng băn khoăn, nó đã trở thành một tình yêu to lớn độc nhất vô nhị - tình yêu đi kèm với sự quan tâm, chăm sóc và yêu thương.

Vào lúc này, giữa dòng người đông đúc bon chen, tôi nhìn thấy anh ấy vươn tay về phía tôi.

Trong mắt anh, vui mừng có, nhớ nhung có, và có cả tia sáng của thời niên thiếu tôi yêu.

Tôi chạy về phía anh, làn váy tung bay. Tôi nhào vào trong lòng anh, ngẩng đầu hôn anh.

Chắc anh cho rằng tôi rơi nước mắt vì bị chuyện mấy ngày nay dọa sợ, nên anh ôm chặt tôi vào lòng, nói với tôi rằng mọi chuyện đã có anh đây rồi, đừng sợ.

Nhưng thật ra tôi không sợ.

Tôi ngẩng đầu, nói từng từ với anh:

"Lục Hân Vũ, em không sợ chút nào đâu."

"Bởi vì em muốn bước vào thế giới của anh. Dù mưa có lớn hơn nữa, em cũng đã chuẩn bị sẵn ô rồi."

Chiếc ô của hai chúng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.