Em có hai lựa chọn, một là em đi theo anh, hai là anh đưa em đi.
Type: Gabeo
1.
Do nhiệm vụ cấp bách nên các tình nguyện viên chỉ kịp gọi điện thoại chongười nhà rồi lập tức lên xe đến nơi có dân gặp nạn. Lần này trước khiđi mọi người đều ký vào “sinh tử trạng”, hoàn toàn tự nguyện, có chếtbệnh viện cũng không chịu bất cứ trách nhiệm nào, vì thế chúng tôi chỉcó thể tự chịu trách nhiệm với mạng sống của mình.
Sau khi vàokhu, ban đầu vẫn còn thấy vài nhà, chiếc xe chầm chậm đi được hơn nửatiếng thì phía trước chỉ có một màu trắng xóa của tuyết, đường càng lúccàng hẹp, đường bám đầy tuyết trơn đến mức lái xe có kinh nghiệm cũngkhông thể tiến được bước nào. Đến chỗ đèo gần như tuyết lấp chặt cứng,chỉ huy quyết định để lái xe đợi trong xe, các nữ bác sĩ và y tá khoáctúi cứu thương và thực phẩm, bác sĩ thì vác thiết bị và thuốc khá nặngcùng lội qua tuyết để vào khu gặp nạn.
Có lẽ vì việc đi cứu người vốn là việc nghiêm túc nên ngoài tiếng gió vù vù ra chẳng có ai phát ra tiếng gì. Không gian vốn dĩ tĩnh lặng bỗng nhiên có cô gái nào đó hétlên chói tai, ngồi phịch xuống đất rồi cứ thế bò lùi về phía sau nhưnhìn thấy ma: “… Á, người chết, có người chết!”
Xung quanh lập tức yên lặng như tờ.
Hồi học đại học, trong phòng giải quẫu và nhà xác bệnh viện có vô khối xácchết, tôi nghĩ gì là nói luôn ra miệng, “… Mình còn tưởng có ma, chuyệnlớn quá nhỉ?”
“Phì…” Có người bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/63515/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.