Type: Gabeo
3.
Hoàng hôn đã mang Diệp Lê đi mất rồi. Buổi tối, Điền mỹ nữ không thấy thằngbé đâu nên tưởng nó sang nhà ông Hạ chơi không về. Tối hôm ấy, mẹ Hạ Văn Kỳ gọi điện sang bảo anh ấy vừa đi công tác về muốn qua đưa Diệp Lê điăn. Điền mỹ nữ sững người vội vàng chạy vào phòng hỏi tôi: “Diệp Lê đâu? Nó đi đâu rồi?”
Tôi không giấu được nữa bèn khai thật, “Con đưa nó về nhà Diệp Bổng rồi.”
Điền mỹ nữ giận đến mức không nói được lời nào, mẹ tát tôi một cái đau đớn,“Tao với bố mày chiều mày quá rồi đâm hư, cứ tưởng mày là đứa con gáibiết điều, vậy mà mày chỉ biết đến mày thôi! Mày muốn yêu ai thì yêu,tao không quan tâm, mang cháu của tao về ngay.”
Cái tát ấy tôi chịu được nhưng đúng là từ nhỏ đến lớn tôi mới chỉ bị mẹ đánh một lần, đến bây giờ vẫn còn hơi đau.
“Mẹ ơi, mẹ anh Diệp Bổng đang ốm nặng, khéo không qua nổi, con nghĩ… con nghĩ…”
“Mày đi đi, không mang được cháu tao về thì đừng có quay lại đây.”
Một phút sau tôi đành khoát túi ra đứng ở đầu đường.
Giờ này thì cũng không thể đến nhà Kha Hạnh Tử được, gần đây chị ấy có cãinhau với chàng nghệ sĩ piano, tôi mà ngủ phòng bên thì chắc cũng chẳngngủ được. Nhà Hạ Văn Kỳ thì lại càng không đến được trừ khi tôi muốn dẫn xác đến nộp cho mẹ anh. Những đữa bạn khác thì toàn coi tôi là một đứachẳng ra gì, tôi chỉ ức là không có cơ hội khua chiêng gõ trống hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-trong-vu-tru/63514/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.