Hôm sau, mặt trời chầm chậm nhô cao, thành thị đang say giấc nồng cũng dần tỉnh thức. 
Đàn chim sẻ đã kết thúc việc kiếm mồi đang nhàn nhã đậu trên chạc cây tỉa lông của mình, vì để chuẩn bị cho mùa đông nên cơ thể chúng đã căng tròn, trông đặc biệt vụng về. 
Ánh ban mai mang theo sự mát mẻ độc hữu của mùa thu xuyên qua khung cửa sổ sát đất, lặng lẽ tiến vào phòng. 
Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại thanh lãnh của người phụ nữ đang tựa trên gối mềm, mái tóc dài phủ xuống bên sườn mặt, hàng mi dài phủ trước mắt như nói lên sự yên tĩnh an yên của chủ nhân. 
Một lúc sau, đôi mắt yên tĩnh ấy bắt đầu khẽ rung vài cái. 
Ngụy Khinh Ngữ đã có dấu hiệu sắp tỉnh giấc, trong cơn mơ màng vươn tay ra thăm dò tìm kiếm người mà mình đã ôm ấp tựa vào cả đêm qua. 
Nhưng nghênh đón cánh tay nàng là sự lạnh lẽo. 
Bỗng nhiên Ngụy Khinh Ngữ choàng tỉnh. 
Tấm chăn mềm bên kia giường đã được chải ngay ngắn, phần giường vốn có Quý Tiêu nằm cũng đã biến thành khoảng không trống trải. 
Giữa hàng lông mày bằng phẳng đã dâng thành tòa núi nhỏ, đôi mắt vốn bình tĩnh cũng lập tức tràn đầy vẻ sợ hãi ngỡ ngàng. 
Ngụy Khinh Ngữ còn nhớ tối hôm qua nàng và Quý Tiêu đã nằm nghỉ ngơi ở phòng ngủ dành cho khách, tại sao sau khi tỉnh lại nàng lại đang nằm trong phòng của mình thế này? 
Ánh mặt trời từ bên kia cửa sổ chiếu vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-quoc-dan-omega-luon-muon-doc-chiem-toi/3386652/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.