Không khí hoang đường dừng lại đột ngột, nhưng sự nồng nhiệt mơ hồ vẫn len lỏi xung quanh hai người.
Vẻ mặt của Ngụy Khinh Ngữ nhìn ra cửa như thể ai đó đã đánh thức nàng dậy, cánh tay Quý Tiêu đang ôm lấy Ngụy Khinh Ngữ không khỏi khựng lại.
Chỉ là cánh cửa không bị đẩy vào như Quý Tiêu tưởng tượng.
Tiếng mở khóa cửa dừng lại rồi lại vang lên, như bị vật gì đó kẹt lại, nhưng cánh cửa trước mặt rất lâu vẫn không bị mở ra.
“Khi đi vào mình đã khóa cửa rồi.” Ngụy Khinh Ngữ thì thầm bằng giọng chỉ Quý Tiêu mới nghe được, “Mình sợ cậu sẽ phải đi.”
Ánh mắt Quý Tiêu có chút kích động nhìn Ngụy Khinh Ngữ, không phải là giận dữ, mà là một chút dịu dàng.
Cô hiểu lúc này Ngụy Khinh Ngữ đang lo được lo mất, cũng đồng thời cảm kích hành động nhỏ này của nàng.
Màn đêm mờ mịt vô hình chung khuếch đại mọi thứ, cửa an ninh chưa mở ra cũng không còn phát ra tiếng động, mọi thứ trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.
Quý Tiêu cẩn thận bế Ngụy Khinh Ngữ từ trên tủ xuống, cô có chút chột dạ vì ở thời điểm này, ngay cả hơi thở của mình cũng có thể bị người ở ngoài cửa nghe thấy.
Trong lúc đôi giày cao gót chạm nhẹ xuống sàn, điện thoại trong túi Ngụy Khinh Ngữ reo lên.
Người ở cửa không rời đi, ngược lại chọn việc gọi thẳng cho Ngụy Khinh Ngữ sau khi gửi tin nhắn nhưng không thấy hồi âm.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-quoc-dan-omega-luon-muon-doc-chiem-toi/3386651/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.