Hơi lạnh của mùa đông chạm vào chóp mũi Quý Tiêu, nét mặt của cô khẽ biến đổi, cô không ngờ mình lại bị lộ vì chuyện này.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc qua một giây, Quý Tiêu suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy bản thân mình còn phải tiếp tục giả vờ làm gì.
Quý Tiêu chỉ nhìn Ngụy Khinh Ngữ nằm trong lòng, cảm thấy mình cần phải làm gì đó.
Nhưng thế giới này dường như hiểu được suy nghĩ của cô, nó bóp mạnh trái tim Quý Tiêu, bắt cô im lặng.
Quý Tiêu hơi cuộn người, không ngờ Ngụy Khinh Ngữ lại rút bàn tay đang nắm trong chăn của hai người ra, nói: “Nếu mình là người bị cắn thì chiếc giỏ đào nhỏ đính trên vòng tay của cậu sao còn nguyên vẹn thế này được?”
Quý Tiêu nghe được lời của Ngụy Khinh Ngữ, trong cơn đau cô suy nghĩ một chút, nghi hoặc hỏi: “Cái gì?”
Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ lấy giỏ đào trên vòng tay nàng và cô, cũng không chú ý tới vẻ mặt khác thường của Quý Tiêu.
Hai chiếc nhỏ đào nhỏ va vào nhau, một chiếc tròn trịa không tì vết, chiếc còn lại in một hàng dấu răng nhỏ.
Quý Tiêu nhớ lại cảm xúc phấn khởi đến kì lạ trong nét chữ ngây ngô của nguyên chủ, cô nhìn Ngụy Khinh Ngữ với ánh mắt mơ hồ: “Đây là phép thuật của cậu.”
“Ừ.” Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, “Không biết là ai ngồi ở bậc cửa với cái mũi đỏ ửng, nói rằng rổ đào của mình in dấu răng đó.”
Giọng nói của nàng thiếu nữ mang theo ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-quoc-dan-omega-luon-muon-doc-chiem-toi/3322055/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.