tiếng nhạc và ánh đèn flash từ những chiếc máy ảnh vừa dứt, Du Quân liền cất bước đi về phía khán đài. Gương mặt anh vẫn trầm ổn như mọi khi, sải chân thong thả, mang vài phần cao ngạo.
Ánh mắt của mọi người trong khắp khán phòng đều tò mò dõi theo từng cử chỉ của Du Quân. Trong khi đó anh không vẻ gì là để ý, tiếp tục tiến về hướng Bạch Hồng.
Du Quân tháo huy chương vàng ra, cúi người xuống đeo qua cổ cô. Đôi mắt đỏ mang theo một tia ôn nhu, mà phần hơn là nét hờ hững bông đùa.
Bạch Hồng sáng mắt chạm nhẹ vào nó. Cảm giác man mát và quý giá mơn man trên từng đầu ngón tay cô.
- Tưởng cậu...
- Tôi bảo tôi không đạt huy chương đồng, chứ không có nói là không thể mang về huy chương vàng cho cậu.
...***...
Tối đó mở điện thoại lên, cô đã thấy lời mời kết bạn facebook và tin nhắn qua số điện thoại của Du Quân.
Nhìn đến cái biệt danh mà cô bật cười. Chiều nay khi ra về, chính anh tự ý đặt tên mình trong danh bạ của cô là "kim chủ" làm như cô là do anh dùng tiền mua về không bằng.
"Ăn tối chưa?" - Du Quân gửi tin nhắn
"Chưa. Còn phải học bài."
"Không biết tự chăm sóc bản thân."
"Còn phải để cậu quản. Cậu là bố tôi chắc?"
"Phải! Tôi là ~daddy~ của cậu."
"Đồ thần kinh."
"Cậu còn không mau ăn đi. Hay là tôi đưa thêm mấy món qua"
Bạch Hồng nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2972210/chuong-24.html