Lúc Bạch Hồng và Du Quân bò ra khỏi lều thì mọi người cũng đã tập trung đông đủ.
- Đi ăn thôi.
Bạch Hồng vẫy tay, nói chuyện rất tự nhiên. Mấy đứa bạn nhìn cô, bĩu môi:
- Thôi chúng mày ăn đi. Bọn tao no rồi.
- Đã ăn gì đâu mà no?
- Cơm chó.
Sau khi hoàn thành bữa sáng, cả nhóm bắt đầu xếp đồ, sửa soạn để đi leo núi. Bạch Hồng buộc gọn tóc lên cao, thắt chặt dây giày, sau lưng đeo chiếc ba lô nhỏ đựng vài thứ thiết yếu.
Trên đỉnh núi Uy Phàm được mệnh danh là một thắng cảnh thiên nhiên vô cùng hùng vĩ. Nhưng để lên được nơi cao chót vót đó, cần phải leo tới hàng chục nghìn bậc thang, những con dốc dài dựng đứng, đường mòn lầy lội ngoằn nghèo.
Ban đầu, mây trắng nắng vàng gió mát chim reo làm tất cả mọi người đều hào hứng bước đi.
- Ya! Cảm giác như đang được lọc phổi vậy.
Bạch Hồng hít lấy hít để mùi của núi rừng. Nhưng khí thế hừng hực này cũng chỉ kéo dài được đúng hai giờ đồng hồ. Mặt trời lên cao, nắng rọi cháy đầu cháy da. Đứa nào đứa nấy đã bắt đầu mồ hôi nhễ nhại, vừa bước từng bước nặng nhọc vừa thở dốc.
- Không ổn rồi mấy chế. Dừng lại nghỉ thôi.
Hàn Thư ngồi phịch xuống một gốc cây. Cả đám cũng lê lết gục theo. Bạch Hồng thở hồng hộc, hai má đỏ bừng. Vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, trên cổ. Cô không còn ý thức gì nữa, vén luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2972179/chuong-39.html