Ngón tay cái của Du Quân đột nhiên đặt lên môi Bạch Hồng, chặn giữa cánh môi của anh và cô. Thời gian như ngưng chậm lại. Nhịp tim đập thình thịch trong hai lồng ngực thế chỗ cho tiếng tích tắc đồng hồ.
Không biết bao lâu sau, Du Quân mới lưu luyến rời ra. Bạch Hồng đỏ tía tai, lắp bắp
không nói thành lời. Anh thở hắt, đưa tay lên xoa đầu cô:
- Nhớ cho kĩ: cẩn thận thái độ của cậu. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Du Quân đưa mắt nhìn cô, một ánh mắt không rõ tình ý nông sâu:
- ...bằng không, tôi sẽ phạt cậu như vừa nãy. Nhưng lần sau thì không có ngón tay đâu. Nát, môi, đấy.
Bạch Hồng khẽ rùng mình. Cô đứng dậy, phủi quần, rồi búng vào trán Du Quân một phát.
- Đừng có dọa, tôi không sợ đâu. blè
Nói rồi, Bạch Hồng cong đuôi chạy về phía nhóm bạn đang đợi bên ngoài. Du Quân thản nhiên bước theo sau, say sưa mân mê lên môi ngón tay ngàn vàng vừa thực hiện chiếc hôn mập mờ.
Bây giờ có lẽ cả nhóm đã đi được nửa chặng đường dài. Giữa lưng núi, có một điểm đến cho du khách có thể dừng chân nghỉ trưa: đền Mộc Hiếu. Mái đền rêu phong nằm nghiêng nghiêng thanh bình bên sườn dốc. Những bậc tam cấp, những cột trụ, xà ngang, trạm khắc đầy hán tự.
Trong đền có một người trông giữ đã già, tóc lưa thưa bạc trắng. Gương mặt ông cụ phúc hậu và an nhiên, điển hình của một vị hiền nhân đã ăn chay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2972177/chuong-40.html