Tối đó, Du Quân nán lại phòng của Bạch Hồng.
Mười giờ đêm, trong căn phòng ngập bóng tối, một góc giường được soi sáng bởi ánh trăng tròn vành vạnh ngoài khung cửa. Chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng vàng dịu mờ mờ.
Du Quân tay đặt trên bụng Bạch Hồng, xoa nhẹ nhàng và đều đặn. Cha Du Minh đã từng dạy anh rằng phụ nữ, vào những ngày này, rất khổ cực. Hôm nay được chứng kiến lần đầu, Du Quân mới thấy đúng thế thật.
Nhìn cô gái đang nhắm mắt yên bình, nét mặt thanh tú, Du Quân tự nhủ thầm với bản thân, nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn được làm đàn ông, để che chở, để nâng niu cô-người con gái anh yêu.
Khi Bạch Hồng đã chìm vào giấc ngủ sâu, Du Quân mới rón rén đắp chăn cẩn thận cho cô và đi về phòng mình.
Nửa đêm, anh chợt nhớ ra hôm nay là ngày gì. Một ngày kì lạ trong tháng mà theo như Du Quân để ý, Bạch Hồng sẽ gặp ác mộng.
Thấy thế, Du Quân lại chạy sang phòng cô. Và đúng là Bạch Hồng đang vô cùng không ổn. Lồng ngực cô phập phồng lên xuống, hơi thở đứt đoạn, dồn dập. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Du Quân nằm xuống, để cô gối đầu lên cánh tay mình mà ấp ủ.
- Ngoan. Đừng sợ.
Anh nói nhỏ, ngữ khí dịu dàng. Bạch Hồng thả lỏng cơ mặt. Hơi ấm của anh làm cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Giấc mộng ấy...
Bạch Hồng đứng trong cốp xe của chiếc ô tô. Phía trên, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2968034/chuong-70.html