Làm gì mà lâu thế?
Bạch Hồng chờ Du Quân để cùng ăn sáng. Bụng cô đã đói meo rồi. Du Quân tâm trạng sau khi "hành sự" cũng đã thoải mái hơn, ung dung kéo ghế ngồi xuống.
- Trẻ con thì biết gì.
Anh nhếch mép giễu cợt đầu óc sạch bong như tờ giấy trắng của Bạch Hồng. Cô phồng má nhai bánh mì, hất cằm cãi:
- Ai trẻ con cơ? Tôi đẻ ra sau cậu có gần hai tháng chứ mấy.
Du Quân gật gù không đôi co với cô nữa. Cha đã dặn dò anh rất kĩ, và với kinh nghiệm mấy chục năm làm chồng của ông thì không thể không chính xác: Vợ luôn đúng. Nếu vợ sai, xem lại câu trước.
Sau khi đã dùng bữa xong, cả hai cùng lên xe đi tới trường. Vốn dĩ hôm nay là thứ bảy, không phải ngày đi học, nhưng vì Bạch Hồng muốn vào thư viện nghiên cứu chút thông tin nên Du Quân cũng chiều lòng cô, vác máy tính đi theo.
Du Quân chống tay nhìn dáng vẻ Bạch Hồng ngước mặt lên tìm sách. Anh đang chờ đến lúc sách nằm trên cao quá, Bạch Hồng không với được mà phải nhờ đến mình.
Quả nhiên, cuốn sách cô cần nằm tít ở hàng trên cùng. Với cái chiều cao 1m66 kia sao có thể?
Thế nhưng không để giấc mộng lãng mạn của Du Quân thành hiện thực, Bạch Hồng đang từ mặc đồng phục chỉnh tề, bèn lôi vạt áo đang sơ vin ra khỏi chân váy. Rồi cô cũng kéo khóa váy cái "roẹt".
Du Quân cuống cuồng chạy lại, ngăn cái hành động dại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2968026/chuong-71.html