Sáu giờ chiều, tại sân bay thành phố.
Mọi người đã tập trung đông đủ để tiễn Bạch Hồng đi du học.
Cô lần lượt ôm chia tay từng người một, riêng Du phu nhân và Hàn Thư là nước mắt chảy dài không nỡ rời xa.
- Sao mày đi mà không chịu giữ liên lạc gì hết vậy?
Hàn Thư mếu máo mắng Bạch Hồng. Bạch Hồng cũng chỉ biết cười trừ, thân phận của cô bây giờ cần được giữ kín tuyệt mật, nếu không chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối. Vì vậy nên cô cũng đành phải tạm ngắt liên lạc trong vài năm với họ, những người đã thân thiết và yêu thương cô hệt như người nhà vậy.
- Thôi nào, đợi đến lúc tao giàu được như chúng mày rồi, tao sẽ quay về.
Bạch Hồng xoa xoa đôi mắt lem nhem của Hàn Thư. Rồi cô quay ra toan ôm nốt Tuấn Kiệt và Mặc Hàn, nhưng mới kịp dang tay thì đã bị Du Quân chặn ngay lại.
Anh kéo cô vào lòng mình, siết thật chặt, như thể đây là lần cuối được bên nhau. Đến khi có thông báo chuyến bay sắp khởi hành, Du Quân mới lưu luyến buông xuôi.
- Nhớ giữ lời hứa, tôi đợi câu trả lời của em.
Bạch Hồng gật đầu, mỉm cười tươi tắn. Cô chậm rãi bước lên máy bay. Trước khi máy bay cất cánh về một bầu trời xa xôi khác, Bạch Hồng một lần nữa quay đầu nhìn lại những cánh tay đang vẫy chào mình. Cô gạt đi nước mắt, cất giữ bao kỉ niệm ấm áp ở nơi đây vào thật sâu trong trái tim.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2968008/chuong-80.html