Nắng sớm len lỏi qua tấm rèm trắng, rọi lên hai thân ảnh đang cuộn tròn vào nhau. Tiếng sóng buổi bình minh vọng tới căn phòng ấm áp, từ từ đánh thức Du Quân và Bạch Hồng.
- Bụng em ổn không?
Anh dịu dàng cất tiếng. Bạch Hồng vẫn còn mơ màng, lí nhí nói:
- Ưm? Em bình thường mà.
Thấy có gì đó sai sai, Du Quân liền hỏi lại:
- Chẳng phải em bị đau bụng trong ngày đầu kì kinh nguyệt sao?
Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Hai, ba, hay bốn? Thế mà mới chỉ một lần chăm sóc cô trong mùa dâu rụng, Du Quân vẫn nhớ in suốt nhiều năm về sau, từ việc cô đau nhất ở chỗ nào, thích trà gừng có độ đậm nhạt ra sao, và cả việc cô muốn được xoa bụng theo chiều gì.
- Hửm? Còn lâu em mới tới ngày đó mà...
Cô ngái ngủ đáp lời, quên béng rằng mới đêm qua còn nói dối để không bị Du Quân ăn thịt.
Du Quân bây giờ mới biết mình bị lừa, anh lập tức lật người lại, khóa chặt Bạch Hồng dưới thân. Bạch Hồng tròn mắt bấn loạn, run lên lẩy bẩy khi bị Du Quân tấn công vào từng điểm nhạy cảm trên cơ thể. Nhưng chính dáng vẻ kháng cự yếu ớt này lại trở nên gợi tình vô cùng trong mắt anh.
- Bé hư nói dối, phải phạt em thôi.
Du Quân tà mị cắn nhẹ lên cổ Bạch Hồng, làm cô giật bắn mình, thiết tha cầu xin:
- Mới sáng sớm mà, đợi đến tối có được không chồng yêu?
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2967979/chuong-96.html