Tuần trăng mặt kết thúc, Du Quân và Bạch Hồng tiếp tục quay về với cuộc sống thường nhật. Nhìn chung thì sáng đi làm, chiều về nhà, cuộc sống rất nghèo khó. Nhưng mà là muốn nghèo cũng khó.
Đặc biệt vào buổi trưa, phòng tổng giám đốc là nơi không một ai dám bén mảng tới gần. Nếu lỡ tay gõ cửa, họ sẽ chính thức phá hỏng không gian bình yên của Du tổng. Một nhịp cốc cốc vang lên được quy đổi thành một tháng lương. Gõ cửa bao nhiêu cái, đi tong bấy nhiêu tiền.
- Xe anh vừa tặng em tuần trước cũng tồi tàn quá rồi. Lái không êm nên mới khiến vợ anh phải mỏi vai thế này.
Du Quân vừa xoa bóp cho Bạch Hồng vừa nói. Cô cũng chỉ biết gượng cười, hiểu ngay rằng chiều nay về nhà, thế nào cũng xuất hiện một chiếc ô tô mới toanh. Mới có một tháng mà số đồ Du Quân vung tiền ra mua cho cô đã xếp kín hai gara, ba phòng quần áo.
- Anh có chắc là do xe không? Vậy thì ai là người liên tục thúc em suốt đêm đến mỏi nhừ cả người thế nhỉ?
Bạch Hồng ẩn ý than vãn. Lần này thì tới lượt Du Quân gượng cười, lật lọng cãi lại:
- Thằng đấy là ai, anh không biết. Nhưng Du Quân đây thì đã bị bỏ đói ba ngày rồi. Quả nhiên lừa cưới được về xong, vợ liền chán người ta.
Nghe Du Quân thao thao bất tuyệt một tràng dài, Bạch Hồng bĩu môi không thèm phản bác. Cô nhanh chóng ăn xong bữa trưa và xách túi quay về tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-mai-mai/2967978/chuong-97.html