Ngày hôm sau là ngày cuối tuần, lúc Cảnh Nghiên thức dậy quay sang bên cạnh nhìn thì thấy Từ Vũ vẫn nằm trên giường nhắm mắt ôm cô ngủ say. Cô nằm xoay người lại ngẩng đầu nhìn anh không rời mắt. Cũng lâu rồi cô mới thức dậy trước anh, có thể ngắm khuôn mặt ngủ say của anh. Cô nhìn lông mi dày của anh sau đó là sống mũi cao, đôi môi có chút mỏng. Cô đưa tay khẽ chạm lên môi anh nhưng rất nhanh rút tay lại xem như không có gì, tiếp tục ngắm nhìn anh lúc ngủ.
Cứ tưởng hành động của cô không bị anh phát hiện nhưng trong lúc mải mê ngắm thì cô nghe thấy giọng anh nói, giọng có chút khàn vì mới ngủ dậy: “Mới sáng sớm em đã ngắm anh lâu như vậy. Định ngắm đến khi nào?”
Cô nghe anh nói vậy thì gương mặt có chút đỏ ửng lên: “Anh dậy từ khi nào vậy?”
Anh mở mắt ra nhìn ngắm khuôn mặt gần cô đang gần trong gang tấc, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô: “Mới nãy, sau em một chút. Cảm nhận được ánh mắt của em đang nhìn anh và còn chạm lên anh nên anh nhắm mắt để cho em ngắm tiếp. Như thế nào, chồng em có đẹp trai không?”
“Em mới không có ngắm anh. Được rồi mau dậy thôi, cũng không còn sớm nữa.” Cô nói rồi nhanh chóng ngồi dậy vươn vai vài cái cho tỉnh ngủ để tránh sự xấu hổ này. Cô bước xuống giường đi tới kéo rèm cửa ra.
Cô mở cửa sổ ra, có gió thổi vào khiến cho cô tỉnh ngủ hẳn. Trời hôm nay cũng đã lạnh hơn đôi chút, cô còn đang ngẩn người thì được một bàn tay vòng sang ôm lấy cô vào lòng. Cô biết được vòng tay này là của ai, cô dựa hẳn vào người anh, nói: “Anh chịu xuống giường rồi à?”
Anh đặt cằm tựa lên đỉnh đầu cô, xoa lên bàn tay cô: “Đúng vậy, trời cũng đã sắp sang tháng 12 rồi nên sẽ khá lạnh. Mặc ấm một chút kẻo bị cảm lạnh. Mau vào trong thôi.”
Cô gật đầu rời khỏi cái ôm ấm áp của anh đi vào bên trong phòng, mở tủ lấy bộ quần áo rồi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Anh đứng ở cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài một chút rồi đóng cửa sổ lại đi vào bên trong.
Lát sau cô từ trong phòng tắm bước ra trên người cũng đã thay sang đồ khác. Cô thấy anh ngồi trên giường tay cầm quyển sách đang đọc, anh nghe thấy tiếng động ngẩng lên nhìn cô hỏi: “Đã xong rồi à?”
Cô gật đầu nhìn anh: “Đã xong rồi, anh mau vào đánh răng rửa mặt rồi thay đồ đi. Em xuống nhà trước.”
“Được rồi.” Anh đứng dậy mở tủ quần áo ra lấy một cái áo thun màu xanh và quần dài màu xám ra rồi đi vào trong phòng tắm.
Cô thu hồi tầm mắt dọn dẹp lại chăn gối trên giường cho gọn hơn sau đó mở cửa phòng đi xuống nhà. Lúc bước xuống phòng khách, cô thấy có mấy người giúp việc đang lau nhà. Họ nhìn thấy cô thì đều chào một tiếng, cô cũng gật đầu đáp lại rồi đi vào bên trong bếp.
Vào phòng bếp cô thấy Mặc Kha đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn sáng. Cô đi tới nhìn ông rồi nói: “Chú Mặc buổi sáng tốt lành. Để tôi giúp chú một tay chuẩn bị bữa sáng đi.”
Mặc Kha nghe thấy giọng cô thì quay lại nhìn, sau đó lắc đầu từ chối: “Không cần đâu cô Cảnh Nghiên, cô cứ để tôi làm là được rồi. Cô cứ ra bên ngoài ngồi đợi đi.”
Cô vẫn nhất quyết đứng yên đó, ánh mắt nài nỉ nhìn ông: “Chú Mặc cho tôi phụ một tay đi, hiếm khi nào mới có dịp nấu bữa sáng cho anh ấy.”
Mặc Kha nghe thì cảm thấy cũng có lý đứng sang bên cạnh đưa con dao cho cô: “Vậy cô cắt mấy cái này giúp tôi đi, tôi đi nấu nồi nước kia.”
Cô nhận lấy con dao cầm miếng thịt lên cắt, gật đầu: “Chú cứ làm việc của chú đi, ở đây giao cho tôi.”
Lúc Từ Vũ từ trên lầu bước xuống đã nghe thấy ở bên trong phòng bếp truyền đến tiếng nói. Anh nhìn quanh cũng không thấy cô đâu, đành đến phòng bếp xem thử thì thấy cô đang đứng nấu ăn còn Mặc Kha thì đứng bên cạnh chỉ.
Mặc Kha đang tập trung chỉ cho cô thì cảm nhận được ánh mắt của anh, quay sang nhìn nở nụ cười: “Cậu chủ.”
Cô nghe thấy ông gọi liền đặt nắp xuống quay lại nhìn thì thấy anh đang đứng ở bên ngoài cửa, ánh mắt chăm chú nhìn phía cô: “Em đang làm gì vậy?”
Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán vì bị hơi nóng, nhìn anh cười nói: “Làm đồ ăn sáng cho anh. Nhưng anh yên tâm, lần này có chú Mặc đứng bên cạnh chỉ nên chắc chắn món ăn sẽ ngon.”
Anh đi lại gần nhìn nồi nước mà cô đang hầm, quay sang hỏi cô: “Em đang định nấu món gì?”
Cô thấy anh đi lại gần thì ánh mắt của cô vẫn nhìn theo anh không rời, trong lòng lo lắng không thôi. Tuy nói Mặc Kha đứng bên cạnh chỉ cô nấu nãy giờ nhưng cô vẫn không có tự tin với món mình đang nấu. Nghe anh hỏi thì cô trả lời: “Là món mì.”
Anh gật đầu đứng sang bên cạnh: “Được rồi, em nấu đi. Chú Mặc cứ chỉ tiếp cho cô ấy.”
Thấy anh đã nói như vậy thì hai người tiếp tục công việc nấu ăn còn dang dở. Một lát sau cũng đã nấu xong, cô bưng tô mì ra đặt lên bàn trước mặt anh sau đó vào bếp bưng tô mì còn lại để ở phía đối diện anh, kéo ghế ngồi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn anh đang ngồi đối diện, tay cầm đũa lên: “Anh mau ăn thử đi xem món em nấu hôm nay có tiến bộ chút nào không?”
Anh thấy biểu cảm trông ngóng của cô thì buồn cười, tay cầm đũa lên. Anh cảm nhận được ánh mắt của cô luôn dõi theo hành động của anh không rời, anh gắp mì lên ăn sau đó cầm muỗng múc nước lên húp một ngụm.
Cô vẫn luôn dõi theo hành động của anh, tay siết chặt đôi đũa đang cầm, nhìn anh: “Thế nào?”
Anh nhìn dáng vẻ của cô thì cong môi nở nụ cười, gật đầu: “Rất ngon, đã có tiến bộ hơn lần trước.”
Cô nghe anh nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa gắp mì lên ăn: “Do lần này có chú Mặc đứng bên cạnh giúp đỡ nên món ăn lần này của em đã ổn hơn rồi. Sau này em sẽ học thêm cách làm vài món từ chú Mặc.”
Anh nghe vậy thì tay cầm đũa đang gắp mì bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Em sao tự dưng lại muốn học nấu ăn?”
Cô nhìn anh cười nói: “Bởi vì em cũng muốn làm thêm vài món cho anh ăn. Với lại nhìn anh ăn món em nấu, em cũng thấy rất vui.”
“Được, đều theo ý em.”
Ăn sáng xong thì cô cầm bình tưới cây đi ra ngoài sân còn anh thì ngồi ở phòng khách tập trung làm việc. Tuy nói nay anh được nghỉ nhưng công việc ở công ty vẫn còn cần anh giải quyết. Cô cầm bình tưới cây đi tới tưới cho hoa, cũng lâu rồi cô chưa làm lại mấy việc này.
Lúc anh từ trong nhà đi ra thì thấy cô đang vui vẻ tưới nước cho cây, anh đi lại gần cô vẫn có thể nghe thấy cô đang ngâm nga bài hát gì đó. Anh đứng phía sau nhìn bóng lưng cô cũng không nói gì. Cô cảm nhận được ánh mắt đặt trên lưng mình, quay lại nhìn thấy anh đang đứng thì hỏi: “Anh làm xong việc rồi à?”
“Vừa mới xong, bước ra đã thấy em đang vui vẻ cầm bình nước tưới cây. Vui như vậy?”
Cô gật đầu, đặt bình nước xuống để sang một bên: “Em thường ngày chỉ tiếp xúc với máy tính và máy ảnh, ít khi nào làm những việc này. Lâu lâu làm em cũng thấy rất vui.”
Anh đưa tay xoa đầu cô: “Em thấy vui là được rồi.”
Hai người đứng đó một lúc rồi cô tiếp tục tưới cây còn anh vẫn ở phía sau nhìn cô. Lát sau cô tưới nước xong cùng anh nắm tay đi vào nhà.
Buổi chiều, Cảnh Nghiên ở trong phòng mở tủ ra nhìn một lượt đồ được treo mày nhíu lại. Cô vẫn chưa biết nên mặc gì để đi sinh nhật của Khản Đình. Cô đứng đó cầm lấy mấy bộ ướm thử, đến trước gương ngắm nhìn. Sau một lúc thì cô cầm bộ đầm trắng đi vào trong phòng tắm.
Lát sau cô từ trong phòng tắm bước ra, đi lại gương đứng nhìn. Bên trong gương là một cô gái có mái tóc dài được xõa ra, đầm cô chọn là bộ đầm tay ngắn và chân váy dài tới gối. Ở phía sau lưng và chỗ eo hở một chút, trên bộ đầm thiết kế đơn giản với những cánh hoa nhưng vẫn làm cho bộ đầm càng đẹp hơn.
Cô đứng trước gương ngắm nhìn một lúc cảm thấy khá ổn thì đi tới bàn trang điểm ngồi xuống. Cô trang điểm nhẹ nhàng không quá nổi bật, mái tóc dài được cô uốn nhẹ. Cô cầm lấy đôi bông tai đeo lên, khi nhìn thấy chiếc lắc tay thì dừng lại một chút sau đó cầm lên đeo rồi đưa ra xa nhìn. Đã lâu không đeo nhưng nó vẫn như cũ không gì thay đổi. Sau khi cảm thấy đã ổn thì cô cầm túi xách đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài.
Cô bước xuống nhà đã thấy Từ Vũ ngồi trên ghế ở phòng khách xem TV. Anh hôm nay mặc áo sơ mi trắng phối với quần đen như thường ngày, thắt chiếc cà vạt chính là chiếc cà vạt lúc trước cô tặng. Anh nghe thấy tiếng động thì quay sang nhìn cô.
Anh nhìn cô chăm chú khiến cô không được tự nhiên, gương mặt cũng có chút ửng đỏ, hỏi: “Có gì không ổn à?”
Anh đứng dậy đi lại gần cô, đưa tay chỉnh lại mái tóc cho cô, nói: “Không có, rất đẹp. Chỉ là em đẹp quá khiến anh không thể rời mắt được.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Em còn tưởng là có vấn đề gì.”
Anh cong môi nhìn xuống eo cô: “Cũng có chút vấn đề. Sao lại hở eo với lưng như vậy?”
“Trang phục thiết kế như vậy với lại em thấy cũng đẹp.”
Anh hôn lên trán cô, gật đầu: “Được rồi, em thấy đẹp và ổn là được.”
Anh đi tới cầm túi quà lên rồi đến nắm lấy bàn tay cô, nói: “Đi thôi, mọi người đang chờ chúng ta.”
Hai người nắm tay nhau đi ra bên ngoài đi tới chiếc xe đang được đậu sẵn. Anh mở cửa ghế sau ra cho cô, cô nhanh chóng ngồi vào xích vào bên trong. Anh cũng theo sau ngồi vào đóng cửa xe lại. Tài xế lúc này mới cho xe chạy đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]