Sáng sớm ngày hôm sau, ở bên trong phòng rèm cửa vẫn kéo lại chưa mở ra. Những ánh nắng len lỏi chiếu vào phòng, trên giường thì có người vẫn đang trùm chăn nằm ngủ say. Lát sau Cảnh Nghiên nhíu mày mở mắt ra, cảm nhận được cái eo của cô đau nhức không thôi. Cô nhìn sang vị trí nằm bên cạnh thì đã không có ai, đưa tay sang sờ nệm thì chỗ đó vẫn còn khá ấm chắc là mới rời giường.
Cô nhớ đến tối qua bị Từ Vũ vắt kiệt sức tới gần sáng mới xong khiến cho cổ họng cô bây giờ có chút rát. Cô cầm đồng hồ lên nhìn thì đã thấy hơn 10 giờ sáng, cô hốt hoảng ngồi dậy nhìn ngoài trời: “Đã muộn như vậy rồi sao? Trễ giờ làm của mình mất rồi.”
Cô định bước xuống giường thì cửa phòng tắm mở ra, Từ Vũ từ bên trong bước ra tay thì cầm khăn lau khô mái tóc. Anh đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, hỏi: “Em đã dậy rồi à? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”
Cô đặt đồng hồ lên tủ đầu giường, lắc đầu nhìn anh: “Không có ngoại trừ chỗ eo thôi. Nhưng mà sao sáng nay anh không gọi em dậy sớm, em còn phải đến tòa soạn làm việc.”
Anh đưa tay xoa lên eo cô, nói: “Sáng anh đã gọi Tổng biên tập của em xin nghỉ giúp em rồi. Nên em đừng lo lắng quá.”
Cô để chăn sang một bên chống tay bước xuống giường, vừa đứng dậy chân cô bủn rủn không thôi. Cô trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ tối qua làm cô thành ra như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-la-chong-toi/3392659/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.