Trên bàn cơm, đồ ăn cũng đã được dọn lên đầy đủ. Đoan Di kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn mọi người, nói: “Mau ăn đi, toàn những món mà mấy đứa thích.” 
Cảnh Tùng cầm đũa lên cũng nói: “Ăn đi mấy đứa, mẹ các con lâu lâu mới nấu một bữa ăn thịnh soạn đầy ắp những món ăn mà mọi người đều thích.” 
Đoan Di nghe vậy thì trừng mắt nhìn ông: “Cái ông này, làm như tôi trước giờ nấu ăn ít món cho ông lắm vậy.” 
Cảnh Tùng bình thản đáp lại: “Không phải sao?” 
“Ông…” 
Ba người ngồi nhìn hai ông bà rồi bật cười, Cảnh Nghiên cảm nhận được ánh mắt của bà nhìn sang. Cô nhanh chóng cầm đũa lên gắp miếng sườn bỏ vào chén của Cảnh Dương: “Đây món em thích.” 
Cảnh Dương thấy món cậu thích thì mắt sáng lên, nhanh chóng cầm đũa lên cũng không quên quay sang nói với cô: “Cảm ơn chị.” 
Đoan Di ngồi đối diện cầm đũa gắp đồ ăn vào chén của Từ Vũ, vừa gắp vừa nói: “Đây, con ăn đi. Đều là những món mẹ nấu cả đấy.” 
Từ Vũ cũng gật đầu để chén gần lại cho bà dễ gắp: “Cảm ơn mẹ, món mẹ nấu tất nhiên là ngon rồi. Con phải ăn hết mới được.” 
Cô nhìn thấy chén anh toàn đầy ắp đồ ăn, thấy anh vẫn nở nụ cười để yên cho bà gắp. Cô không nhịn được lên tiếng giải vây giúp anh: “Mẹ, mẹ còn gắp nữa là anh ấy không thể ăn được đâu.” 
Bà lúc này mới ngừng động tác lại nhìn thấy chén anh đã đầy đồ ăn cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-la-chong-toi/3392653/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.