Mười lăm năm.
Nói ra thì thấy dài, nhưng cũng chỉ là một con tàu chạy hoài cho đến khi dừng bến cuối cùng, bước xuống, ngoảnh mặt nhìn xung quanh thay đổi như thời tiết. Như bước giữa ranh giới nóng và lạnh. Lúc còn nhỏ nóng nảy, khi lớn lên lại nguội dần.
Thời gian thật sự rất tàn độc, mới là trẻ con đó, loay hoay lại lớn nhanh không kịp đếm. Thế là cô và anh đã bỏ lỡ nhau cả tuổi trẻ.
Nếu như cô và anh chịu thấu hiểu nhau, ngồi lại nói chuyện với nhau, có lẽ đã không lỡ làng duyên phận đến ngày hôm nay. Nhưng thời gian cũng làm cô thấu đáo đi ít nhiều, như tình cảm cô và anh dành cho nhau là trọn vẹn, chỉ khác điều là thời gian của trẻ con và trưởng thành.
Anh 29 tuổi, cô 24 tuổi, đã trưởng thành, đã biết được hành động, việc làm của mình như thế nào...
Trong làn tóc rối bù, hơi thở nồng đậm mùi vị tình yêu, Hàn Ân run rẩy trong vòng tay của Bạch Phí Ưu.
Cô đưa ngón trỏ mình lên môi anh, đau xót nhìn đến vết tích cô cắn trên môi: "Đau không?"
Bạch Phí Ưu chụp lấy tay cô, áp môi mình vào lòng bàn tay cô, hôn lấy: "Không đau." Sau đó, anh đưa về ngực trái mình: "Ở đây của anh rất đau."
Hàn Ân không hiểu: "Tại sao?"
"Anh đang hạnh phúc đến độ tim muốn vỡ ra." Bạch Phí Ưu cười ngọt ngào.
"Đồ ngốc!" Hàn Ân cũng cười.
Lời ngọt ngào từ anh, cô như tan chảy ra. Cô muốn nghe lời anh nói đến nhường nào... sau bao gian truân, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-danh-het-cho-anh/1487603/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.