Hàn Ân ngồi trên xe bus, cô ngắm nhìn con đường xung quanh dần chở cô về chung cư cũ, nơi cô ở.
Tháng 11, tuyết đã bắt đầu rơi.
Những bông hoa tuyết nhỏ rơi li ti vào người đi đường, rồi tan biến nhanh như chưa hề tồn tại.
Tuổi trẻ, cô từng ước được ngồi một góc công viên, được người cô thương ôm trọn vào lòng che chở. Được xoè bàn tay ra, đỡ lấy những bông tuyết, lạnh lạnh nơi bàn tay, nhưng thân thể được sưởi ấm.
Mà người đàn ông trong điều ước đó của cô, đâu phải ai khác ngoài Bạch Phí Ưu.
Cô ước được có anh ngay trong cả giấc mơ. Mà ước chỉ là ước, cô vẫn chưa thể có được anh.
Chợt nhớ đến những bức hình trong chiếc máy ảnh ở phòng của anh, tâm trạng cô lại não nề. Đôi mắt dần trở nên vào một khoản mù mịt.
Tiếng chuông điện thoại cô reo lên, cô bắt máy.
"Tiểu Ân hả con?" Là giọng Hàn Tư Thông.
"Là con đây, bố khoẻ không?" Hàn Ân tự mỉm cười.
"Tốt lắm. Con ở thành phố S tốt không? Bố xem đài, họ bảo chiều nay có tuyết, không khí cũng sẽ lạnh hơn, con nhớ giữ ấm, đừng để lạnh..." Hàn Tư Thông ôn dặn dò con gái.
"Vâng, con vẫn rất tốt. Bố cũng nhớ giữ ấm, ở An Viên cũng có tuyết đúng không bố?" Lòng Hàn Ân như dịu lại, cô vẫn còn có người bố cơ mà.
Hàn Tư Thông rất vui vẻ: "Có tuyết, rất đẹp... Mẹ con cũng từng rất thích tuyết."
"..." Hàn Ân trở nên im lặng. Bố lại nhớ mẹ, cô lại cảm thấy có lỗi. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-danh-het-cho-anh/1487591/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.