6.
Đột nhiên tôi nhận ra rằng có đôi khi Tô Chiến nắm bắt ý tôi rất hay.
Tôi bắt gặp ánh mắt của Tô Chiến và im lặng cho đến khi có tiếng động lạ phát ra phía sau lưng tôi.
Hàn Nhung Nhung không biết đứng đó từ lúc nào, dưới chân là một chiếc ly nước vỡ.
“Em ổn chứ?”
Tô Chiến gần như vô thức buột miệng, sau đó anh nhanh chóng quay lại nhìn tôi.
Tôi lười để ý hai người họ nên đã quay người rời đi.
Vì không muốn xem cảnh họ ân ân ái ái nên tôi đã ra ngoài. Khi nhìn lại xung quanh, tôi đã đứng ở trước cửa nhà họ Lâm.
Nó giống như một thói quen theo bản năng, mỗi lần không muốn ở nhà thì tôi sẽ trực tiếp đến nhà Lâm Từ.
“Em đã đến rồi sao không vào?”
Lâm Từ không biết từ lúc nào đã ở trên sân thượng, hôm nay nắng dịu nhẹ, chiếu lên người anh tạo thêm cho tôi một cảm giác không chân thực, cứ ngỡ đã cách đây từ rất lâu.
Khi tôi bước vào nhà, mẹ Lâm nhìn thấy tôi liền mỉm cười.
“May là con đã ở đây rồi, nếu không có lẽ sẽ có người đặt kính viễn vọng ở ban công để quan sát..."
Lâm Từ đứng trên cầu thang, ho nhẹ nhắc nhở mẹ mình một tiếng.
“Hai đứa lên lầu nói chuyện đi, lát dì cắt hoa quả mang lên cho hai đứa.”
Hôm qua anh vừa mới về nhà nên vali của Lâm Từ vẫn còn ở trong phòng, có lẽ do bận quá chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-cung-nhu-la-tinh-cuoi/2733296/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.