7.
Trong những năm qua, bố mẹ tôi rất ít khi cãi nhau, số lần cãi nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Lần cãi nhau gay nhất có lẽ là khi Hàn Nhung Nhung xuất hiện.
Vừa về đến nhà, tôi đã nghe thấy tiếng kính vỡ ở tầng trên, sau đó là tiếng cãi nhau của bố mẹ.
“Cần anh lên cùng em không?”
Tôi lắc đầu và từ chối lòng tốt của Lâm Từ.
Suy cho cùng, mẹ tôi là người mạnh mẽ và đặc biệt chú trọng đến hình ảnh của mình với người ngoài.
Tôi lắng nghe cuộc cãi vã vừa bước lên lầu.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ như thế, mắt bà đỏ hoe, run giọng hỏi bố:
“Tạ Ngọc Sinh, ông có từng thấy tiếc cho tôi không? Những năm qua, tôi đã làm việc không biết mệt mỏi vì cái gia đình này, bây giờ ông lại đối xử với tôi như vậy!”
“Sao bà không chịu hiểu cho tôi? Tôi chỉ muốn đền bù cho Hàn Nhung Nhung mà thôi!”
“Vậy ông có từng nghĩ đến tôi và Phàm Phàm không? Suy cho cùng, ông chỉ là ích kỷ chỉ biết cho bản thân mình mà thôi!”
Hai người cãi nhau nảy lửa, bố tôi đỏ mắt, đá đổ cái bàn trong phòng làm việc rồi quay người bỏ đi ra.
Một lúc sau, có tiếng mở cửa gara ở tầng dưới, có lẽ bố tôi đã lái xe rời đi rồi.
Sau khi bố rời đi, mẹ tôi lập tức ngã khuỵu xuống đất, nước mắt bắt đầu tuôn rơi không ngừng lại được.
“Phàm Phàm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-cung-nhu-la-tinh-cuoi/2733294/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.