6h sáng, Cô dậy từ sớm vì lạ nhà nên hơi khó ngủ. Nhưng thật sự là cô đã suy nghĩ cả đêm qua, những ý nghĩ vu vơ trong đầu khiến cô không ngủ ngon được. Vệ sinh cá nhân xong cô bước xuống lầu thì đã thấy bà Đinh đang nấu nướng gì đó.
-“ Bà!??? sao bà không nghỉ ngơi thêm đi, bà cứ để đó cháu làm cho ạ!”
-“ Ây da, tuổi già rồi không ngủ nhiều được! mà sao cháu dậy sớm thế? lạ nhà phải không?”
-“ Dạ! có chút chút ạ!”
-“ Chỉ một hai hôm thôi! dần cháu sẽ quen mà!”
cô mỉm cười gật đầu đồng tình. Hai bà cháu cười đùa nói đủ mọi thứ chuyện trên đời, chẳng để ý đến người nào đó đang từ cầu thang bước xuống. Thấy bà Đinh cười nhiều như vậy anh cũng thấy vui trong lòng, còn cô đối với anh như báu vật vậy, nhất định anh sẽ giữ cô bên mình nhất định không để cô rời xa anh thêm nữa.
-“ Ôi giật cả mình, cháu cũng dậy sớm thế sao Hàn Đăng?”
-“ Nghe tiếng cười của ai đó mà cháu không ngủ nổi!!!”
-“ Cái gì chứ??? phòng của anh kín như thế một con muỗi cũng chẳng thể lọt qua nữa là..?”
-“ Sao em biết phòng tôi kín???” anh tiến sát về phía cô, nở một nụ cười tà mị.
-“ Thì… thì tối hôm qua bà nhờ tôi mang sữa lên cho anh, ai ngờ anh ngủ rồi nên tôi không gọi anh nữa.”
-“ Có thật không hay em muốn gặp tôi???”-anh vừa nói vừa tiến sát về phía cô trêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-cua-pho-tong/2507869/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.