Edit: Only_U
Mùng hai, Trình Thiên bắt đầu giúp Lưu Khoa chuẩn bị quà tết.
“Thuốc lá, rượu, trà, đặc sản tỉnh A, tranh chữ, đồ ngọc, thêm cái này nữa, đông trùng hạ thảo, đủ chưa?” Trình Thiên giống như có ma thuật lấy một đống lớn đồ đạc từ trong túi ra, từng chút từng chút chất đầy mặt đất trước sô pha, “Trong phòng anh còn có mấy bộ trang sức mang về từ nước M, em lựa hai bộ mang đến.”
Lưu Khoa trợn mắt há hốc mồm, “Anh, anh chuẩn bị mấy thứ này lúc nào vậy, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, làm vậy có khoa trương quá không?” Rượu trà thuốc lá, đặc sản linh tinh này nọ còn được, tranh chữ? Đồ ngọc? Đông trùng hạ thảo cũng được, tặng người lớn bồi bổ thân thể, nhưng đồ trang sức?
“Không khoa trương, tuy nhà họ Trình chúng ta không có căn cơ gì trong nước, nhưng cũng không thể để người ta khinh thường, anh phải cho bọn họ biết em cũng có chỗ dựa sau lưng.” Trình Thiên gõ gõ một hộp nhân sâm, nói thêm, “Quần áo làm theo yêu cầu cho em cũng tăng tốc chuẩn bị, anh cho em một cái đồng hồ, so với cái Đổng Dịch đang đeo còn quý hơn gấp đôi.”
“… Đột nhiên có cảm giác nhà giàu mới nổi.” Người nghèo Lưu Khoa run rẩy nói.
Trình Thiên lạnh lẽo nhìn cậu, “Em cảm thấy nhà họ Trình chúng ta là nhà giàu mới nổi?”
Lưu Khoa lập tức đứng thẳng, dùng sức lắc đầu, “Không có! Tuyệt đối không có! Anh, anh chuẩn bị rất hoàn hảo, tốt lắm, tốt lắm.”
Trình Thiên nhíu mày nghĩ nghĩ, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-co-doc/1317091/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.