Trong không gian chỉ còn lại tiếng lá trúc khẽ lắc lư trong gió, toàn bộ khí thế ban nãy của Lâu Thành đều biến mất không còn bóng dáng: "Cậu, làm sao mà cậu biết............."
"Cậu làm gì trong lòng còn không rõ ràng sao?"
Sắc mặt Lâu Thành đỏ bừng, hét lớn: "Tôi đã làm cái gì!"
"Đừng hét, người ta lại tưởng chúng ta đánh nhau." Nói xong, Đinh Tuyết Nhuận dùng hai tay ôm lấy hai má Lâu Thành, kiễng chân dùng miệng khẽ chạm vào tai anh một chút, nhìn anh nói: "Cậu làm thế này."
Lâu Thành hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhìn Đinh Tuyết Nhuận trong bóng đêm, không thể nói nổi một câu.
"Đi thôi, đừng sững người ra đó nữa." Cậu kéo cổ tay Lâu Thành.
Lâu Thành sắc mặt mờ mịt đi theo cậu: "Đi đâu đấy?"
"Nhà cậu."
"..................ờ." Lâu Thành không nhịn được đưa tay sờ sờ tai mình, nóng quá.
Anh có hơi không đoán được ý nghĩ của Đinh Tuyết Nhuận, nhưng mà anh lại không dám hỏi, vào cửa rồi cũng không dám mở đèn, sợ không giấu được khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Anh nhanh chóng chạy lên tầng, Đinh Tuyết Nhuận mở đèn ở phòng khách: "Đợi lát nữa ăn khuya, mang cả sách tới.
Lâu Thành ở tầng hai hỏi: "Cầm sách gì tới?"
"Sách giáo khoa, trong nhà cậu có sách giáo khoa lớp mười không? Nếu có thì mang xuống dưới đây, Lâu Thành, cậu muốn nghe giảng môn nào?"
"...............cậu muốn giảng bài cho tôi?"
"Ừ." Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn Lâu Thành ở tầng hai, "Cậu không muốn nghe?"
"...........Muốn nghe." Lâu Thành cảm thấy không tự nhiên, sờ sờ tai của chính mình, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-dau-chon-toi-toi-rat-ngot/1321367/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.